Nó nhìn hắn bằng khuôn mặt ngờ nghệch đáng yêu mỉm cười. Hắn không cảm thấy giận dữ nữa thay vào đó là niềm mơ ước được có một đứa con ngây thơ như nó, hắn thả tay ra khỏi mặt nó đỏ mặt nói.
- Xin lỗi...chú hơi giận một chút...
Nó chồm lên ôm chầm lấy cổ hắn lắc lư cười hí hoáy. Nó dúi đầu vào vai của hắn thì thầm.
- Chú giận trông thật đáng yêu...giống hệt mama của con vậy...
Hắn sững người lắng nghe những lời nó nói tim đập mạnh hơn trong lòng thấy nôn nao ôm chặt lấy nó. Hắn cũng chưa từng nghĩ hắn lại thích trẻ con đến vậy hay là hắn chỉ thấy hạnh phúc khi bên cạnh một mình nó, hắn cũng không biết và hắn cũng chẳng quan tâm cảm giác đó là như thế nào? Hắn chỉ biết bây giờ hắn cảm thấy hạnh phúc khi ôm lấy cơ thể bé bỏng cần được che chở của cậu bé, hắn cứ ngỡ đó chính là đứa con của mình. Khóe mắt hắn cay cay sắp sửa rơi lệ hắn cảm thấy mình thật vô dụng cả có một đứa con để che chở bảo vệ và chăm sóc cũng không có. Hắn chỉ biết trách cho số phận không thể nào có con. Từ khi nhận được giấy kiểm tra mình không thể có con trong vòng 10 năm vì tai nạn đã ảnh hưởng tới chuyện đấy. Hắn cũng thấy buồn cho Lạc Lạc điều tuyệt vời nhất của người phụ nữ là được làm mẹ mà hắn cũng không cho cô được. Hắn từng ngỏ lời muốn ly hôn với cô ta để cô ta có thể đi tìm một người đàn ông có thể cho cô được làm mẹ nhưng cô tư chối cô muốn ở bên cạnh hắn dù có chuyện gì cũng không bao giờ rời bỏ hắn, chính vì vậy hắn càng thấy thương cô hơn. Nghĩ tới đây nước mắt không còn kiềm chế được nữa lăn dài trên má. ŧıểυ Khang cảm nhận được có nước đang rơi xuống mái tóc của mình nó ngước mặt lên nhìn giọt nước mắt của hắn rơi xuống miệng nó mặn chát nó rùng mình đứng lên ghế dùng bàn tay nhỏ bé của mình lau đi những giọt nước mắt trên má của hắn dỗ dành với giọng nói vô cùng ngọt ngào có ý trêu chọc:
- Chú yếu đuối như thế này làm sao trả thù mama được...
Hắn gõ nhẹ vào trán bóng loáng của nó mỉm cười hạnh phúc.
- Thằng nhóc này...trời tối rồi chúng ta đi ngủ thôi
Hắn bòng nó lên vai đứng dậy bước đi thì đúng lúc Lạc Lạc cũng bước vào nhà. Nụ cười trên môi cô ta vụt tắt khi thấy hắn bế một cậu bé cô ta giả vờ rơi vài giọt nước mắt nghẹn ngào hét lên.
" Trường Niên đứa bé này là sao, có phải anh đã làm gì xấu sau lưng em không?
Hắn giật mình quay lại vội vàng đặt ŧıểυ Khang xuống đi lại phía cô ta giải thích.
- Không phải như em nghĩ đâu, nó chỉ là con anh..à không con bạn anh thôi..
-Có thật không_Cô ta lau nước mắt hỏi lại.
Hắn gật đầu ôm lấy cô vỗ về, cô ta không ra vẻ đáng thương như trước mặt Trường Niên phía sau lưng cô nhìn vào cổ hắn cười nhếch. Chuyển ánh mắt sang cậu bé đang đứng nhìn cô ta. Cô ta nhìn ŧıểυ Khang bằng ánh mắt ganh ghét nó đứng đó đặt một tay lên ghế đứng dựa vào một bên nhếch mép.
- Lại có đối thủ dành giải diễn viên xuất sắc của mình rồi...nhưng mà với trình độ kém như thế này thì nên xem mình biểu diễn mà học hỏi này...