Sau bao nhiêu ngày nằm bệnh viện ăn rồi ngủ, hai bảo bối đã ổn định.
Ngày mai, là ngày Tú Vy trông chờ nhất, vì sắp được nằm trên chiếc giường ấm áp. Nghĩ tới thôi cũng đã náo nức không thể nào ngồi yên được.
Cô đưa tay xoa nhẹ vòm bụng hơi nhô, cười nói chuyện với con: “Mấy hôm nay cực cho hai con rồi, khi mẹ về sẽ nói ba bù đắp cho nha”
Phòng bệnh viện thật ngột ngạt, nằm cũng đã nằm, ăn cũng đã ăn, chỉ còn việc đi dạo.
Đã mấy ngày, Tuệ Liên không đến, cô có cảm giác như mọi người đang giấu mình cái gì đấy.
Bây giờ là lúc tìm hiểu, một người nhiều chuyện như cô không thể để cả thế giới biết mà mình không biết được.
"Bà xã, anh tiếp tục diễn hài cho em xem nà"
Tránh cho Tú Vy biết sự thật đau lòng này, Trường Niên và Gia Minh phải hi sinh hình tượng lạnh lùng để làm mấy trò con bò cho cô vui.
Vừa mở cửa bước vào đã bị Tú Vy mắng cho một trận.
" Diễn nhạt như nước, suốt ngày làm mấy việc rùi bu. Cút trước khi bà nổi giận"
"Tuân lệnh"
Mới ló đầu vào đã vội vã chui ra đóng cửa lại, cả hai cùng tựa lưng vào ghế, buông thả tay thở dài.
“Haizz...hai chúng ta, diễn dở vậy sao? Thật nhục nhã dòng tộc”
Kế hoạch thất bại, không thể chùn bước, Trường Niên nhìn Gia Minh đầy quyết tâm.
“Thử một lần nữa xem, ba không tin không làm mama con cười bò”
“Được, đếm một hai ba cùng xông vào”
“Yah...bụp, chết mợ”
Hai cha con hắn vừa xoay lại nhìn bị cánh cửa bật ra, ép dán vách. Tú Vy đứng trước cửa phủi tay.
“Im lặng cho bà nhờ, đi tìm Tuệ Liên thôi”
Cô ngoảnh nhìn hai cha con hắn quằn quại huếch mũi bỏ đi.
Hắn rời mặt khỏi vách, bù lu loa, sướt mướt than trách: "Mang thai mà cũng không hiền nổi, cái mũi cao hơn điểm toán của tôi”
Tinh thần Tuệ Liên ổn định tất cả đều nhờ sự quan tâm, chăm sóc của Phong Hàn. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm trở lại.
Tuệ Liên suy nghĩ sắp xếp một số hồ sơ, tay cằm bút chống cằm.
“Hồ sơ này có chút kì cục”
"Cạch...lâu rồi không gặp, không biết còn nhớ người bạn này không”
Đang tập trung cao độ bị Tú Vy làm ồn nên gấp lại, ngẩn nhìn nở nụ cười tươi.
“Chúc mừng cậu và hai ŧıểυ bảo bối vượt qua khổ ải này”
Tú Vy kéo ghế tìm cho mình một chỗ ngồi, bụng đã lớn nên không ngồi tréo chân được. Mượn áo của Tuệ Liên trùm lại để giữ thẩm mĩ.
“Mới vào làm đã đi công tác rồi sao? Tương lai sẽ là một bác sĩ giỏi đây”
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô, Tuệ Liên chạnh lòng, sâu trong đáy mắt là nổi đau khôn nguôi.
Bây giờ chỉ cười cho qua loa: “Mong là như vậy”
Nổi buồn này không qua mắt được Tú Vy, mặt cô lạnh dần, trầm giọng.
“Có chuyện gì giấu mình phải không?”
Đột nhiên Tú Vy hỏi đúng vấn đề khó trả lời và cũng là điều Tuệ Liên không muốn nhắc đến.
Cô cuối đầu, lờ câu hỏi đó đánh qua vấn đề khác: “Cậu cũng chưa khỏe nhiều, về nghỉ ngơi thêm đi”
“Đó không phải câu trả lời mình cần biết, có phải anh Hà Phong đi gây chuyện khiến cậu buồn lòng”
Trong lòng Tú Vy lúc này cực kỳ khó chịu, rời khỏi ghế nắm lấy tay Tuệ Liên kéo dậy, lớn tiếng.
“Cậu không bao giờ giấu được bất cứ thứ gì, nếu cố giấu cậu sẽ bị trầm cảm. Nói cho mình biết có phải anh...."
“Anh Hà Phong chết rồi, như thế đã thỏa lòng cậu chưa”
Chữ Hà Phong, Tú Vy liên tục nhắc đến, Tuệ Liên không thể chịu đựng nổi dằn xé, nước mắt giàn giụa hét lớn.
Tú Vy gần như chết lặng, tay chân run rẩy đờ đẫn, lùi chân, cười nhạt với hai hàng nước mắt rưng rưng.
“Anh...anh Hà Phong....không thể nào?”
Tuệ Liên mím môi nhào tới ôm chặt lấy Tú Vy, nghèn nghẹn nức nở.
“Anh ấy bị tai nạn, anh ấy đã ra đi mãi mãi. Cậu đừng có hỏi mình nữa được không?”
Dường như Tú Vy đã tin, nước mắt bắt đầu chảy, không nói nên lời ôm chặt lấy Tuệ Liên. Khóe môi mở dần trách móc.
“Sao cậu không nói cho mình biết, sao cậu lại giấu mình...hic”
“Mình xin lỗi”
....
“Em đúng là người bạn tồi, ngay cả lễ tang của anh cũng không dự được”
Quá xót xa trước cái chết của Hà Phong, Tú Vy đã khóc rất nhiều nhưng vì sức khỏe của con nên cố nén nổi đau trong lòng.
Ngày được xuất viện, cô muốn một mình đến thăm mộ Hà Phong. Ngồi được hồi lâu không còn gì để nói nữa đứng lên.
“Hãy giữ mãi, tuổi thanh xuân này nhé”
Thay vì khóc cô sẽ chọn cách mỉm cười để Hà Phong không thấy vướng bận.
Chiếc xe của cô rời đi được nữa đoạn đường chiếc xe taxi khác. Bên trong là Thanh Nhi, chờ mọi người đến thăm đi hết mới xuất hiện.
Thanh Nhi nhẹ nhàng bước xuống, trên tay cầm một bó hoa cúc trắng và một lọ thủy tinh.
Bên trong lọ thủy tinh là hàng trăm hạc giấy lắp đầy cổ lọ tròn. Đứng chần chừ một lát mới bước vào.
Con đường mòn rợp tán lá cây, những tia nắng len lỏi sáng lấp lánh. Ngọn gió lùa hiu hiu phản phất tung bay tà váy trắng.
Đứng trước mộ, một cơn gió mạnh làm bay chiếc mũ tròn trên đầu đáp xuống cạnh mộ.
Cô cảm nhận được y đang ở đây, y muốn chọc ghẹo. Cô cười mỉm, lấy lại chiếc mũ đội lên đầu.
“Đây là mũ của con gái, anh không được lấy”
Giọng nói nhẹ nhàng đầy u uất, cô ngồi xuống đặt những nhành hoa vào trong chiếc bình nhỏ.
Tiếp đó là lọ thủy tinh đựng hạc giấy, cô ôm chặt xoa nhẹ rồi mới đặt cạnh bình hoa.
Trước khi Hà Phong gặp tai nạn, y có gửi cho cô một tin nhắn với dòng tâm trạng.
“Nếu có thể anh mong em cho anh một cơ hội để thay đổi bản thân. Anh không ép buộc em phải yêu anh, anh chỉ muốn em có thể cho anh được nấu ăn, chăm sóc em mỗi ngày. Em yên lặng là đồng ý rồi đấy, anh đến tìm em đây”
Cuối dòng là một con hạc bằng giấy như muốn gửi điều ước được gặp cô. Nghĩ tới dòng tin nhắn đó, nước mắt không kìm lại được cứ tuôn rơi lã chã. Cô đưa tay chạm vào tấm hình, môi run run mím chặt.
Hóc cổ nghèn nghẹn: “Sao anh không đọc tin nhắn của em, em nói anh đợi em sẽ đi tìm anh và chuộc lại lỗi lầm mà...hức”
Ngay sau khi nhận được tin nhắn cô hạnh phúc tìm ngay địa chỉ để được gặp y và nói một câu.
“Dù anh có ra sao? Em cũng yêu anh, hãy đứng đó chờ em, chúng ta sẽ là một đôi uyên ương dưới đấy”