Lăng Thần bước tới, nhanh chóng ngồi xuống ghế, quên mất vợ sắp cưới của mình không còn chỗ để ngồi.
Tú Vy nhìn thấy cười trêu: "Anh đến đây một mình à"
Lăng Thần ngây thơ đáp lại: "Đâu có tôi còn đi chung với..."
Nói tới đây, anh mới chợt nhớ ra mình đã đánh mất sự ga lăng.
Quay đầu nhìn An Lạc mỉm cười, tự động đứng dậy kéo ghế cho cô.
"Em ngồi đi, anh đứng là được rồi"
Đặng Tâm thấy thế lên tiếng: "Để tôi lấy thêm ghế, mà thôi khỏi tôi còn công việc phải làm"
Nàng đứng lên đưa ghế cho Lăng Thần, còn mình tránh ăn cẩu lương nên chuồn là cách tốt nhất.
Chỗ ngồi đã sắp xếp cặp nào theo cặp nấy, Lăng Thần không quen Hoắc Cẩm. Nhìn Hoắc Cẩm mặt vừa lạnh, ánh mắt vừa sắc. Lăng Thần sợ không dám hỏi.
Trường Niên không hiểu mối quan hệ hiện tại ngây ngô ăn đậu phộng ngon lành. Mặc cho Tú Vy đẩy người vẫn chú tăm vào ăn.
Lăng Thần ngồi im thinh thít tay nắm chặt tay An Lạc run run. Hoắc Cẩm chòm người dậy, anh thoáng chốc giật bắn người.
Anh ta lấy đậu phộng trên bàn anh nhỏm mông chuẩn bị đề phòng chạy còn kịp.
Bây giờ Hoắc Cẩm mới để ý từng hành động của mình làm Lăng Thần sợ, ngồi yên cười thân thiện.
"Đừng sợ, tôi là Hoắc Cẩm anh họ của Tú Vy"
"Anh họ?"
"Đúng rồi"
Nghe giới thiệu anh không còn thấy sợ nữa đưa tay ra chào hỏi.
"Tôi là Lăng Thần chồng sắp cưới của An Lạc anh rể của Tú Vy. Chắc chúng ta ngang hàng"
Nhắc đến hai từ anh rể, môi Lăng Thần nhếch nhẹ, liếc sang Trường Niên, châm chọc.
"Em rể hình như vẫn chưa chào hỏi anh thì phải"
Đang ăn ngon lành bị châm biếm, hắn quên mất vai vế của mình ở đây là nhỏ nhất. Nhưng ở đây chẳng cần vai cấp.
"Cậu có tin tôi đuổi cậu công tác ở Bắc Cực không? Cấp dưới mà ăn nói với sếp như thế ấy"
Lăng Thần không cãi lại được bẽn lẽn lảng tránh: "Trời hôm nay nóng quá nhỉ"
Cả buổi cũng chỉ uống với nhau vài ly rượu, ăn vài món hát vài bài tan ra về.
Lăng Thần vẫn còn ghim vụ Trường Niên không gọi mình là anh rể đã vậy còn dọa đuổi việc.
Tối nằm lăn lộn ngủ không yên, tìm đủ mọi cách để ép hắn nói ra hai từ anh rể.
Sau khi cưới, Tú Vy và Trường Niên có kế hoạch sinh thêm một ŧıểυ tử nữa, nhưng mỗi lần đụng đến cô lại cho hắn ra sofa ngủ vì quá yếu.
Chỉ đủ làm nhột, nằm ở ngoài mũi đốt sưng tấy. Nằm nghiêng nghĩ tới lại tủi thân, nếu không vì tai nạn mấy năm trước thì ước mơ... được thấy đứa con bé bỏng lớn lên từng ngày trong bụng mẹ.
Nhưng cơn buồn ngủ đến và kéo hắn chìm vào trong giấc mơ.
Sáng hôm sau, Lăng Thần bận chuẩn bị lễ cưới nên điều hành công ty lại quay về với hắn.
Trước khi đi làm, hắn phải đảm bảo bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, không trùng với món đã ăn từ năm ngày trở lại.
"Trường Niên, em đau lưng quá, anh về sớm xoa bóp cho em nha"
Vừa ngủ dậy Tú Vy đã mon men đi tìm vòm lưng rắn rỏi dựa vào. Bàn tay đang rửa trái cây dừng lại, đưa ra sau véo nhẹ má cô.
"Không đau...không đau...đau lưng tránh xa vợ tao ra. Em thấy đỡ đau chưa"
Cô cạ má vào lưng hắn phụng phịu: "Mấy trò con nít làm sao hết đau được. Chỉ cần anh xoa bóp mới hết thôi"
Nói tới đây hắn dần hiểu ý lau khô tay: "Được rồi, công chúa nằm xuống sofa anh xoa bóp cho"
"Ok, chồng yêu"
Mặt cô tươi tỉnh hẳn lên quên mất cơn đau nhảy nằm sấp trên ghế sofa. Trước khi thoa thuốc hắn bỏ đá vào trong miệng vải chườm xung quanh.
"Đã không, thích lắm luôn ấy chứ"
"Ừm cũng được đấy. Xoa mạnh lên nhé, đừng có yếu như hôm qua"
Nhắc đến làm chi khiến hắn ngượng đỏ mặt, bàn tay rắn rỏi chà nhẹ vòm lưng trắng nói mịn màn của cô, ấn mạnh vào chỗ có máu tụ.
"Ui...hết đau rồi nè...chồng em siêu thế"
Xoa đều một lát máu bầm tan bầm, cô kéo áo che lưng ngồi dậy.
"Anh đi làm tối về xoa bóp tiếp"
Hắn khẽ cười hôn lên trán cô đứng dậy nhìn đồng hồ đi ra ngoài.
Hắn không còn ở nhà, cô cũng trở về phòng mình cày hết bộ phim "cô dâu tám tuổi"
Lăng Thần hôm qua ở nhà cũ nên tới đón An Lạc về ăn với chị mình một bữa cơm.
Mới đầu anh cũng thấy lạ, vì chưa bao giờ Uất Noãn tiếp đãi một cô gái nào theo đuổi anh.
Nhưng hôm nay lại đích thân chưa bị bữa tiệc thật hoành tráng. Theo kinh nghiệm anh đoán chắc bữa tiệc không chỉ hai người mà có một người thứ ba.
Đó là nhân vật nào anh cũng chẳng đoán ra tới đâu hay tới đó. Đứng trước cửa nhà ba mẹ vợ anh vẫn không dám bước vào chào hỏi.
An Lạc đã chuẩn bị xong, bước tới nhìn vào khung cửa kính.
"Anh đến lâu chưa"
"Mới tới à, đi thôi, anh đói bụng lắm rồi "
Đoạn đầu dài bánh xe tiếp tục lăn đi,vài chục phút đã tới dừng lại sân vườn.
Cả hai nắm tay vui vẻ bước vào, nụ cười anh vụt tắt đôi mắt đầy ngỡ ngàng.