Cuối cùng An Lạc và Lăng Thần cũng tìm được bến đổ cho nhau. Sau khi cầu hôn thành công khoảng hai tháng, cả hai trở về nước ra mắt gia đình.
Hai gia đình không đồng ý vì chênh lệch quá nhiều tuổi. Trước sự phản đối, họ không biết phải làm gì đành nghe theo.
Mỗi người sẽ cố thuyết phục gia đình mình chấp nhận. Họ không muốn khi về sống chung, lại không đồng lòng, rất khó sống.
Giữa hậu viện, có tiếng đập bàn rõ to, giọng nói khắc nghiệt vang vang.
"Không được, chị không chấp nhận một người lớn hơn mình làm em dâu"
Trước sự tức giận anh quỳ gối nắm tay chị gái nài nỉ.
"Xin chị đó, chị từng nói em muốn gì chị cũng chiều, thì bây giờ chị cũng chiều em đi"
Chị gái anh là người có tiêu chuẩn em dâu cực kỳ cao. Em dâu phải nhỏ tủi, ôn nhu dịu dàng. Xét về tuổi tác An Lạc đã bị loại ngay từ đầu.
Anh vẫn cố gắng cầu xin: "Lớn hơn một tuổi thì sao chứ? Giữa bọn em đã trải qua rất nhiều chuyện mới tìm được nhau"
Trước sự chân thành từ em trai, chị thở dài đứng lên: "Em muốn làm gì thì làm?Vợ của em chứ không phải em dâu của chị"
Mới thoạt đầu anh vui vẻ cảm ơn nhưng sau khi nghe câu(Vợ của em chứ không phải em dâu của chị).
Anh thấy hơi kì kì gãi đầu chạy theo: "Chị nói vậy là sao hả? Chị đồng ý hay là không"
...
Còn về An Lạc không khí còn căng thẳng hơn rất nhiều. Gia đình tập hợp đầy đủ còn mời cả Trường Niên và Tú Vy đến.
Mọi người đến đầy đủ đã mười phút nhưng chỉ nhìn nhau.
Ba mẹ An Lạc đã ngoài năm mươi, cách nghĩ có chút khắt khe.
Ba cô đặt ly trà xuống tiếp chuyện trước: "Ba có từng nói con chọn ai cũng được miễn là có một chàng rể và có cháu để chúng ta ẵm bòng. Nhưng không ngờ con lại chọn một thằng ranh con"
Trường Niên ngồi đối diện thấy bạn mình bị xúc phạm dè dặt, xin phép góp ý.
"Dạ thưa dượng, mặt bạn con nhìn trẻ con vậy thôi chứ nó nghiêm túc dữ lắm. Đảm bảo hợp với chị An Lạc"
Ông liếc mắt nhìn hắn, giọng trầm thấp: "Cậu lấy được Tú Vy cũng do em gái vợ tôi dễ dãi. Tú Vy mà là con tôi thì cậu đừng hòng bước vào đây"
Hắn bĩu môi lẩm bẩm: "Chị An Lạc già rồi không có bạn tôi cứu vớt, ế tới cuối đời luôn bây giờ, đừng có làm giá vậy chứ"
Tú Vy ngồi bên cạnh, nghe hắn lầm bầm mà nhức nhối, nhích ghế lại gần, dẫm vào chân hắn ghì mạnh, nghiến răng.
"Anh có tin anh lầm bầm một tiếng nữa em cho ngủ sofa làʍ t̠ìиɦ với mấy con muỗi không"
Chân hắn khá đau nhưng vẫn cố giữ cơ mặt lịch lãm của một quý ông cười gượng.
Kiến Dương chơi game bên cạnh hắn, thấy chuyện này đơn giản mà làm quá.
Mắt vẫn cuối gầm vào màn hình than vãn:"Chỉ muốn lấy ai thì cho chỉ lấy đi. Tự dưng có con rể làm phi công. Hãnh diện quá trời còn gì"
"Em nói hay lắm anh bắt đầu thấy thích em rồi đấy" Nghe có người bênh vực bạn mình hắn khoái chỉ vỗ vỗ vai Kiến Dương.
Nhưng hắn nào ngờ, lời nói vô tình khiến ai kia nổi giận đứng lên. Nét mặt hiền dịu cuối đầu chào.
"Thưa Dì thưa Dượng bọn con về, ở đây một hồi con sẽ vào tù mất"
Chào xong, cô quay lại nhìn hắn, nụ cười rất nhu mì kéo tay dậy, dựa người vòm ngực cọ vào tay hắn trườn nhẹ xuống.
"Chồng yêu theo vợ về nhà chơi một trò chơi nào"
Hai mắt hắn lóe sáng hào hứng hỏi.
"Trò gì vậy vợ"
"Giết chồng"
"..."
Vĩnh biệt Niên Ca về nơi cực lạc, người ta thường nói nhân vật phản diện chết vì nói lắm, nhưng ở đây ngoài lệ.
"Mọi người có số mấy anh khiên hòm không gọi giúp tôi nhé, sẵn tiện ấn vào nút like luôn, vĩnh viễn mọi người" Niên Ca Said.