Ngủ dậy đã gần tới giờ đến buổi hẹn điện thoại thì liên tục reo còn đồ thì chưa chọn được bộ nào. Nhiều lúc cô ước gì mình là con trai chỉ mặc vest là xong.
Làm con gái thật khổ đi ra ngoài phải trang điểm, chọn đồ thật đẹp. Đúng là làm con gái thật phiền phức.
Trong tủ đồ chỉ còn lại một chiếc váy dạ hội trễ vai màu cam lộng lẫy với những hạt ngọc đính xung quanh thân váy.
Tuy không hợp lắm nhưng thấy ưng ý cô quyết định chọn bộ này kết hợp giày cao gót.
Không cần trang điểm nhiều chỉ cần tô chút son cô đã tự tin mình là người con gái xinh đẹp nhất buổi tiệc.
Lăng Thần cũng trang bị chỉnh chu lái xe đến đón Nguyệt San. Cô nàng đã đợi ở cửa trong ngóng từng phút từng giây.
Thấy chiếc xe đỏ chạy tới cô nàng đoán chắc là Lăng Thần tươi cười vẫy tay. Anh lái xe tấp vào lề thái độ vẫn lạnh nhạt.
'Lên xe"
"Anh có phải đàn ông không vậy? Đáng lẽ anh phải bước xuống mở cửa cho tôi chứ"
Anh mím môi ló đầu ra.
"Vì cái gì?"
"Ờ...vì tôi là con gái và cũng là người giúp anh được nổi tiếng"
"Tôi cũng có giới hạn của mình không vì danh tiếng mà đánh mất đi bản thân. Nếu cô không lên thì tôi đi về"
"Khoan, tôi tự lên là được chứ gì"
Nhận thấy anh đã chịu đựng quá giới hạn nên cô nàng tạm chập nhận tự lên xe mà không cần anh mở cửa.
Xe tiếp tục lăn bánh một lúc dừng lại trước một nhà hàng bật nhất thành phố.
Trước sự xa hoa giữa lòng biển yên ắng cô nàng rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy những thứ như thế này.
Những ánh đèn đường vàng lung linh soi rọi mặt biển ánh lên từng tia sáng lấp lánh. Căn nhà hàng cao tận trời xanh, khoảng không gian lãng mạn cô nàng chợt nghĩ đến một ngày cùng người mình yêu nắm tay nhau bước vào.
"Còn đứng đó làm gì vào nhanh rồi về"
Lăng Thần nắm tay Nguyệt San dắt vào trong, bỗng nhiên trái tim đập lệch một nhịp.
"Chẳng lẽ điều mình nghĩ đã thành sự thật"
Vừa mới chạm chân vào trong anh đã vội buông tay. Cô nàng thấy hụt hẫng khi anh buông tay nhanh đến thế.
"Bà cô già, ở đây sao?"
Anh sững sờ khi thấy An Lạc ở bên trong bày trí buổi tiệc.
"Này, anh đang nhìn cô gái đó sao? Anh nên nhớ tôi với anh đang là người yêu đầy"
Lời nhắc nhở của Nguyệt San anh thoáng giật mình ấp úng.
"Tôi...tôi...không làm nữa"
Lăng Thần vội vã quay đi, Nguyệt San nắm tay anh lại kéo vào trong.
"Anh không có đường lui đâu, vào nhanh lên"
An Lạc nghe thấy tiếng ồn ào quay lại lại xem thử nụ cười chớm nở vụt tắt nhanh chóng cánh hoa hướng dương trên tay cô rơi xuống đất.
Cô chớp mắt cuối người nhặt vội cành hoa, cô vừa đưa tay xuống đã có một bàn tay nhặt lên giúp.
"Tôi rất quý hoa hướng dương đừng bao giờ để nó rơi xuống đất"
Lăng Thần là người nhặt giúp cô cành hoa vừa đánh rơi.
"Cảm ơn"
Mặt cô đỏ bừng bừng giật lấy cành hoa cắm vội vào trong bình. Cô đang trốn tránh nhìn mặt anh,anh nhặt hoa xong quay về với Nguyệt San.
"Trưởng nhóm người yêu của chị đâu rồi"
Câu hỏi của một thành viên trong nhóm làm cô khá sốc. Cô lấy đâu ra người yêu mà ở đây chứ?
Thấy cô không trả lời người đó hỏi tiếp.
"Hay là chị không có người yêu"
Bây giờ mà nói không có người yêu chắc không còn mặt mũi nào. An Lạc ấp úng lén nhìn Lăng Thần ngẩn nhìn mọi người cười ngượng nghịu.
"Đương...đương nhiên chị rồi, bây giờ mà chưa có chắc ăn ở nghiệp"
"Phì...hihi"
Nhìn gương mặt nói dối một cách vụng về Lăng Thần che miệng phì cười khúc khích.
Cô xấu hổ mặt đỏ tía tai lấy điện thoại ra.
"Nếu em không tin thì chị sẽ gọi anh ấy tới, chị ra ngoài một chút"
Cô tức giận trước nụ cười trêu chọc trên môi Lăng Thần và những người khác vội chạy ra ngoài.
Hai tay cô run rẩy cầm điện thoại bấm nhanh, tiếng chuông đổ tiếp sau đó có người bắt máy.
"Em trai, giúp giả làm bạn trai của chị được không?"
"Không, bạn gái em sẽ giận mất, bye"
"Bíp...khoan đã"
Cô chưa kịp nài nỉ đã cúp máy, ngoài em trai mình ra cô không biết gọi cho ai nữa đành phải biết vào trong đối diện với sự thật.