Hứa Thiên mở cửa bước vào nét mặt buồn rười rượi hiện rõ trong đôi mắt.
Cho dù cô nói với nó Thiên Vũ đã bỏ rơi hai mẹ con nó nhưng nó không thấy ghét hay thấy hận chỉ thấy nhớ.
Chắc có lẽ tình phụ tử cho nó biết ba nó không phải là người xấu chỉ là số phận quá trớ trêu.
Nó cuối đầu leo lên mép giường bỏ hai chân xuống ngoảnh mặt nhìn cô.
"Mami...có thấy buồn không? Gia Minh đã nói rất nhiều về ba. Ông ấy hiền lắm, ông ấy tốt lắm, ông ấy chỉ làm tổn thương mỗi mình mami thôi. Như thế ổng có phải là người xấu không?"
Nhưng câu hỏi của nó xoáy mạnh vào tâm can của cô.
Cô chỉ biết cười gượng xoa đầu nó: "Ba con là người tốt chỉ là không tốt với người mình yêu thôi"
"Mami...có hận ông ấy không?"
"Lúc trước thì có bây giờ hết rồi"
"Vậy mami có muốn được ở bên cạnh ông ấy không?"
"Nếu được lựa chọn thì có, nhưng không còn lựa chọn nào nữa rồi"
"Ting...ting"
Cả hai nói chuyện tâm sự với nhau thì có tiếng chuông cửa.
Thiên Thiên đứng dậy định đi ra mở cửa thì tiếng Đình Dương nói vọng vào.
"Em tiếp tục dọn đồ đi, anh sẽ mở cửa"
"Dạ"
Thiên Thiên cuối đầu đóng cửa ngồi lại chỗ cũ.
Đình Dương suy tư chờ tiếng chuông cửa reo liên hồi dùi thuốc đứng dậy.
"Cạch"
"Tôi muốn thỏa thuận"
Tú Vy đứng trước cửa gỡ chiếc kính râm cài lên đầu khoanh tay nghênh mặt nhìn Đình Dương.
"Cô là ai?"
"Không định mời tôi vào nhà à"
"Xin lỗi, nhà tôi không tiếp người không rõ danh tính"
Anh lạnh giọng đóng cửa lại, cô dùng súng ngăn cánh cửa khép lại đẩy nhẹ cửa ra.
"Chưa giới thiệu mà lạnh lùng vậy, tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ Lý Tú Vy"
"Xin lỗi nếu họ Lý thì tôi không bao giờ tiếp"
Lần này anh đóng cửa thật nhanh xoay lưng bước vào trong.
"Đoàng...rầm"
Cánh cửa bị viên đạn xuyên thủng một luồn khói nhỏ bốc lên, một lát sau đổ sập xuống.
Tú Vy nhếch môi thổi nhẹ khói trên nòng súng, chĩa về phía Đình Dương.
"Cạch...Bây giờ Lý Tú Vy tôi thích vào thì sao đây"