Hắn giật mình bừng tỉnh trong cơn mê man như đã kéo dài đằng đẵng. Đôi mắt vừa mở to nheo lại vì đau, mồ hôi nhễ nhại.
Hắn vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng, hắn mơ thấy Tú Vy đưa hai đứa trẻ rời bỏ mình.
"Baba...tỉnh lại rồi"
Tiếng gọi của đứa trẻ hắn mới nhận thức được tất cả mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng.
Hắn đưa tay xoa nhẹ thái dương nhắm mắt thêm một lúc mới nhìn thấy cậu bé đứng lấp ló chỉ thấy đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp và vòm trán cao bị tóc che lấp.
Hắn cứ tưởng đó là ŧıểυ Khang nở nụ cười hạnh phúc: "ŧıểυ Khang con ở đây có phải mẹ con cũng ở đây không?"
Cậu bé nhảy lên đu trên thành giường nghiêng đầu ngây cô đôi môi chúm chím: "Cúp hà, ngạc nhiên chưa con không phải anh Khang mà là Khải Hàn"
Thì ra hắn ảo tưởng, hắn và Tú Vy đang giận nhau làm sao thằng bé có ở đây được.
Mặt hắn buồn bã nhưng vẫn cố cười: " Cảm ơn đã đến thăm ta"
Nó trèo lên giường ôm eo hắn nũng nịu: "Ba đúng là trẻ con, lớn rồi mà còn để cho bệnh có biết con lo lắng lắm không?"
Lời nói ngây ngô đầy quan tâm làm tim hắn đau ôm lấy nó âu yếm.
"Xin lỗi đã làm con lo lắng"
Phong Hàn từ ngoài thấy sắc mặt hắn tốt hơn rất nhiều chắc không cần phải phẫu thuật. Kể cũng lạ từ khi hắn nói mình đã yêu một người con gái hắn đã vào bệnh viện hai lần.
Từ trước đó hắn không bao giờ để bản thân mình tổn hại dù chỉ một lần. Đúng là tình yêu có thể thay đổi một con người anh cũng mừng vì hắn không phải tên ác ma ngày xưa nữa.
Từ lúc bước vào anh không thấy Tú Vy đâu cả không khỏi thắc mắc: "Không phải Tú Vy đến thăm cậu sao? Bây giờ đâu rồi?"
"Tú Vy đến đây sao?"
"Cậu không biết?"
"Tú Vy là ai ạ, có phải cô gái lúc nãy đến đây không?"Nó hết sức ngây thơ chen vào.
Phong Hàn ngạc nhiên: "Con gặp cô ấy"
Nó tươi cười như mình đang lập được một chiến công: " Đúng, con mới nói baba đã có mama chăm sóc nên cô ấy chạy đi"
" Mama, mama nào chứ" Phong Hàn sững người.
"Thì vợ sắp cưới của baba, chắc chắn cô ấy nhân cơ hội hai người giận nhau nên đến đây có ý định giật chồng"
Nghe nó suy luận Phong Hàn phải tức giận đáng lẽ mọi chuyện hiểu lầm sẽ được giải quyết nhưng không ngờ nó lại làm mọi chuyện đi vào rắc rối.
Anh bực bội không biết phải giải quyết nó ra sao cố gắng giải thích"Khải Hàn, con có biết mình đang làm cái gì không ? Cô ấy là vợ sắp cưới của ba nuôi con đấy. Con nói vậy chẳng khác nào con là con ruột của Trường Niên và người phụ nữ khác"
"Không được tôi phải đi tìm cô ấy để giải thích"
Hắn bần thần rút kim tiêm trên tay, đặt chận xuống nền nhà bước đi nặng nề ngã khụy xuống.
"Trường Niên, cậu còn bệnh không đi ra ngoài được đâu" Phong Hàn nhanh tay đỡ hắn đứng lên lo lắng.
Hắn lạnh nhạt hất tay Phong Hàn ra khỏi người mình lạnh giọng: "Tôi mặc kệ, dù có chết tôi cũng phải giải thích cho cô ấy hiểu rõ mọi chuyện, tôi không muốn những hiểu lầm chia cắt tôi và cô ấy"
Phong Hàn biết với tính của ương ngạnh của hắn dù có ngăn cản cũng không được đành phải để hắn đi.
Hắn bước ra ngoài hai chân run rẩy chỉ muốn ngã xuống đất nhưng vẫn gắng gượng.
Khải Hàn cuối mặt buồn bã: "Con xin lỗi, nếu con biết trước cô ấy là vợ sắp cưới của baba thì con đã tìm cách cho hai người họ làm hòa rồi".
Phong Hàn không trách nó mà tự trách bản thân đáng lẽ anh phải đưa Tú Vy đến tận phòng. Chính anh cũng không ngờ người gây tai họa là đứa con lanh chanh của mình.
Anh xoa đầu nó: "Đừng tự trách mình nữa, dù sao con cũng có ý tốt nhưng không đúng người"
Tú Vy rời khỏi bệnh viện trong trạng thái tâm lý bất ổn. Cô leo lên xe chỉ biết chạy thật nhanh không biết điểm đích ở đâu.
Cũng đã đến lúc bỏ đi lớp vỏ bọc mạnh mẽ khuôn mặt nhỏ đầm đìa tràn ngập bi thương. Trái tim nhỏ đang rỉ máu đau đến nghẹt thở.
Két...Chiếc xe thắng gấp dừng lại bên bờ sông, cô nhìn ra ngoài cửa mặt nước tĩnh lặng gợn sóng êm đềm.
Cái đêm mà hắn và cô cùng nhau thả hoa đăng hiện lên mờ ảo trong tâm trí tuyệt vọng. Cô ước gì mình không rung động trước hắn để rồi toàn nhận lại những nổi đau.
Ngày hôm đó là ngày cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc nhất, ngày hôm nay cũng ở trước khung cảnh này nhưng lại là cảm giác bị phản bội tổn thương.
Cô cố cười để quên đi nổi đau nhưng môi mỉm cười nước mắt cứ tuôn ra.
Hạnh phúc bây giờ quá xa vời đối với cô có rồi lại mất, mất rồi tiếp tục có nhưng chắc có lẽ lần này không thể nào lấy lại được.
Cánh cửa xe mở ra đôi chân bước xuống đầy nhọc nhằn. Đôi mắt trống rỗng ướt át.
Cô tâm trí lên bàn cân lựa chọn bị lừa dối để được bên hắn hay lựa chọn bỏ đi. Cái nào sẽ là lựa chọn đúng đắn cô cũng không biết cô muốn ở bên cạnh hắn nhưng không thể nào để gia đình ba người của hắn phải chia xa.
Dù sao Tuệ Liên cũng là người bạn mà cô yêu thương nhất, cô ấy là người tới trước đã vậy còn có con với hắn.
Còn cô thì sao chỉ là người thứ ba đã vậy còn có con với người đàn ông khác. Nếu cho hắn lựa chọn hắn sẽ chọn ai, đương nhiên là chọn con ruột của mình rồi.
Cô cười trong vô vọng cả người thần ra lẩm bẩm: "Tú Vy, đã đến lúc mày phải rời xa cửa ải tình yêu"
Cô đứng dậy bước đến thành sông nhìn thẳng về phía trước cô phải hét thật to để rút bỏ buồn phiền.
"Aaaaaa...Lý Trường Niên tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của anh nữa"
" Em dám sao? Anh sẽ đánh gãy chân em nếu rời xa anh một bước nào"
Thông báo: Sau vài cơn bão mọi chuyện sẽ kết thúc nhưng không có kết hôn đâu nhé.