Tú Vy đưa Trường Niên lên chiếc trực thăng đang đậu ở trước, bên trong có sẵn một hộp cứu thương. Trên đường bay, cô không ngừng thấp thỏm lo âu, nhẹ nhàng cởi từng khuy áo trên người hắn vạch sang hai bên vết thương khá sâu bị trúng độc làm nó lan rộng hơn.
Thuốc sát trùng cũng chỉ có tác dụng rửa sạch, mỗi lần chạm vào vết thương người hắn run lên mồ hôi đầm đìa đầy đau đớn. Cũng may trên trực thăng có thuốc gây mê làm đau đớn bớt đi phần nào.
Cuối cùng cũng băng bó xong tạm thời vết thương không lan ra nhưng đường đến đảo khá xa phải tốn vài tiếng đồng hồ, chắc hơi vất vả một chút. Cô chuyển hướng ngồi bên cạnh đưa đầu hắn dựa vào vai của mình. Bàn tay thon trắng khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của người đàn ông bên cạnh lại nhớ đến người đàn ông 6 năm trước.
Lúc nào nhìn hắn cô lại nghĩ đến người đó, trong lòng cô cũng muốn gặp lại hắn ta một lần để xác nhận rằng người cô yêu thật sự chính là ai? Là người cùng cô lên giường và có hai bảo bối nhỏ hay là người đang bên cạnh cô lúc này.
Sau khi quyết định không cho hắn ta biết sự tồn tại của mình và hai đứa trẻ, cô có điều tra lại nhưng không còn một chút thông tin nào nữa. Nếu lỡ gặp lại trái tim cô rung động thì sao, Trường Niên sẽ tổn thương. Tay đưa xuống đan vào những ngón tay mềm nhũn nắm chặt lại dựa đầu vào đầu hắn mỉm cười.
- Chúng ta đừng bao giờ buông tay nhau nhé.
Cô cũng tranh thủ chợp mắt giữ gìn sức khỏe khỏe để lo cho hắn nữa chứ. Đúng là khi ngủ thời gian trôi qua rất nhanh cứ ngỡ mới nhắm mắt được vài phút nhưng khi mở mắt ra thì đã đến nơi.
Cả người cô đều mệt mỏi phải nhờ phi cơ đưa hắn xuống. Trước mắt cô là một khoảng không gian rộng lớn với đồng cỏ xanh mướt. Xung được được bao vây bởi những cơn sóng biển dữ dội, giữa lòng cỏ là một căn nhà rộng lớn. Đây là nơi "thần y" chuyên chữa trị tất cả loại độc không trừ loại độc mà Trường Niên mắc phải.
Cánh cửa luôn đóng kín, chỉ cần đi tới quét mã của vết thương hệ thống sẽ phân tích và đưa đến phòng chữa trị phù hợp. Người nào không biết sẽ đứng đây gọi và chờ, dù có đứng đây cả tháng cũng chẳng có ích lợi gì.
Có lẽ cô là người nɠɵạı lệ vừa mới đặt chân xuống cánh cửa không mở ra mà bị người bên trong đạp ngã. Trước cánh cửa là một nam nhân thanh tú nổi bật với mái tóc trắng ngà dài tới thắt lưng được buộc kiểu cổ trang. Đôi mắt màu hổ phách toát ra vẻ huyền bí có sức hút ma mị, nhìn thấy cô khuôn miệng nở nụ cười hạnh phúc chạy tới ôm lấy cô nâng lên xoay vòng vòng hét lớn.
- Haha...em yêu, cuối cùng em cũng đến, có phải em đã nghĩ thông suốt đồng ý làm vợ anh rồi không?
Anh là La Đại Từ một vị thần y nổi danh và bí hiểm, đối với cô anh là một người chả có gì là bí hiểm một người tự luyến, cao ngạo. Mỗi khi anh ôm lấy mình là cô không nói gì đấm vào bụng anh một đấm lần này cũng vậy.
- Bụp...thả em xuống mau..
Đại Từ đặt Tú Vy xuống đất nhẹ nhàng, cau mày xoa xoa chỗ vừa bị đánh thở dài.
- Em vẫn như xưa, vậy có nghĩa là em vẫn không đồng ý làm vợ anh.
- Đúng vậy.
- Cái gì?
Anh cứ tưởng mình nói như thế tưởng rằng cô sẽ đồng ý vì cảm thương. Nhưng hình như mọi chuyện đi quá xa anh không thể nào chấp nhận được.
- Anh không tin.
- Em đến đây là nhờ anh cứu anh ấy.
Cô nhìn anh với vẻ mặt tha thiết chuyển ánh mắt nhìn sang Trường Niên đang thiếp đi trên lưng của phi cơ đau lòng. Đại Từ trầm mặc có chút chạnh lòng chưa bao giờ anh thấy cô lo lắng cho người nam nhân nào như vậy?
Anh đã theo đuổi cô từ nhỏ đến lớn cầu hôn hơn hai trăm lần nhưng vẫn bị từ chối. Lần cầu hôn cuối cùng là lúc cô đang mang thai anh có ngõ lời sẽ làm cha của đứa bé và chăm sóc cô đến cuối đời lần này cô mới từ chối một cách nghiêm túc.
- Em không thích anh, dù anh có nguyện chết vì em thì cũng chỉ nhận được câu em không đồng ý.
Sau khi bị từ chối chối thẳng thừng anh quyết định đi đến một đảo hoang quy y cửa phật...à ..không, là xây dựng cuộc sống cho riêng mình không bao giờ quan tâm đến thế giới bên ngoài mong rằng Tú Vy sẽ đổi ý. Anh đã quyết định sai lầm khi để cô ở bên cạnh các nam nhân trong thiên hạ để rồi có người đã lay động trái tim lạnh giá của cô. Anh đứng thờ người ra trầm ngâm một lúc ngẩn mặt nhìn cô cười nhạt.
- Em không sợ anh sẽ giết hắn ta sao?
- Em biết anh sẽ không bao giờ làm vậy.
Cô nắm lấy tay anh mỉm cười dịu dàng, cô tin tưởng anh đến thế sao. Câu trả lời của cô làm anh đau lòng. Cô không yêu anh nhưng có sự tin tưởng đối với anh cũng đủ lắm rồi, anh đặt bàn tay còn lại lên tay cô.
- Tại sao em biết anh sẽ không làm.
- Anh biết nếu anh làm vậy người đau khổ chính là em, em cũng biết tình yêu của anh dành cho em nhiều như thế nào? Chỉ là chúng ta có duyên nhưng không nợ để cùng nhau đi đến cuối đời.
Cô đáp lại lời anh bằng những câu nói nhẹ nhàng.Cô nói đúng anh không thể để người mình yêu phải chịu đau khổ. Từ nhỏ đến lớn anh luôn đặt hạnh phúc của cô lên hàng đầu và bây giờ cũng thế. Anh tưởng rằng những ngày không có mình ở bên cạnh cô cũng có chút nhớ thương hình như không phải vậy bây giờ trong tim cô không còn chỗ trống cho anh nữa. Điều anh có thể làm bây giờ là cứu lấy tình yêu của cô, chớp mắt nhìn người đang cõng Trường Niên lạnh lùng nói.
"Đi thôi"
Bây giờ anh rất là nghiêm túc quay người bỏ vào trong, phi cơ cũng đi theo. Tú Vy vẫn đứng đó đôi mắt chùn xuống dịu khẽ nói lớn.
- Làm ơn hãy cứu lấy anh ấy.
Nghe những lời của Tú Vy đôi chân Đại Từ không bước nữa, đầu nghiêng sang bên phải nhìn cô.
- Em không nói anh cũng cứu, anh muốn xem thử tên nam nhân này có gì đặc biệt mà có thể làm một người như em phải siêu lòng.
Anh quay lại cười nhạt" Tú Vy em thật tuyệt tình, đã không chấp nhận anh thì thôi còn muốn anh cứu tình địch của mình nữa chứ? Để coi anh sẽ xử lý tên này ra sao đây muốn cướp tình yêu của La Đại Từ này đâu có dễ".