Tú Vy mỉm cười mở mắt ra nhìn Thiên Vũ bằng vẻ mặt ngây thơ khi bị phát hiện. Thiên Vũ bước tới xoa đầu cô dịu dàng nói.
- Em diễn xuất còn non lắm, em không nhớ anh là diễn viên xuất sắc sao? Diễn hay thật anh nhìn là biết ngay, em thấy thế nào rồi.
Tú Vy nắm lấy tay anh nũng nịu" Em khỏe như trâu luôn đấy, nhưng mỗi đôi chân không biết nghe lời nó cứ nằm bất động" Cô nhìn xuống đôi chân lặng yên của mình xịu mặt tuy trên mắt cô không có một giọt nước nào nhưng trong lòng là sự đau đớn tột cùng. Thiên Vũ biết vậy ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay cô an ủi.
- Em an tâm đi, em còn có đôi chân ở đây mà.
- Ý anh là chân của anh sao?( Cô bĩu môi có ý chế giễu)
- Em không nhớ lúc nhỏ anh nói với em những gì sao? Sau này em lớn em muốn có đôi cánh anh sẽ là đôi cánh của em, bây giờ chắc em không cần cánh đâu, anh sẽ là đôi chân của em.
Nhưng lời nói dịu dàng chứa đầy tình yêu dành cho em gái làm cô xúc động nước mắt tuôn rơi nắm lấy tay Thiên Vũ áp vào mặt của mình.
- Em xin lỗi, đã để anh trai phải lo lắng.
- Người em cần xin lỗi không phải là anh mà là Trường Niên, chắc em cũng nhìn thấy rồi phải không?
Những giọt nước mắt vừa buồn vừa hạnh phúc nhỏ giọt vào bàn tay mịn màng rắn rỏi của anh nóng hổi, anh khẽ đưa tay lau nó mỉm cười nói tiếp.
- Tại sao em lại phải trốn tránh cậu ta.
Nhắc tới Trường Niên hình như có cái gì đấy đau thương hiện lên trên mặt cô nắm lấy tay Thiên Vũ có ý nhờ vả.
- Em còn mặt mũi nào khi làm những chuyện tàn nhẫn với anh ấy như vậy. Anh giúp em chuyện này được không? Anh hãy đưa em về Mỹ đi, em không muốn Trường Niên phải đau khổ vì em một lần nào nữa.
- Anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh một lần nào nữa.
Trường Niên thấy gì đó là lạ nên vừa đi ra khỏi cổng, quay lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, nắm chặt tay giận dữ bước vào. Tú Vy ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của hắn ấp úng.
- Trường...Trường Niên...anh vẫn chưa về sao?
- Nếu anh về em sẽ rời bỏ anh thì sao? Làm ơn đừng bỏ anh được không?
Trường Niên tiến tới Thiên Vũ biết thế né sang một bên bỏ ra ngoài, hắn ngồi quỳ xuống giường nắm lấy bàn tay mịn màng tái ngắt của cô nức nở. Cô nhìn hắn nước mắt không ngừng rơi mím môi rụt tay lại đầu sang một bên nói ra những lời bi thương.
- Em không xứng, em đã bảo vệ người mình từng yêu trước mắt anh để rồi phải mất đi đôi chân, em lấy tư cách gì để được anh yêu chứ.
- Chuyện đó thì sao? Anh không quan tâm anh chỉ biết một điều là em thật lòng yêu anh và anh cũng yêu em, chúng ta luôn luôn xứng đáng để được yêu nhau.
- Nhưng em là một đứa tàn..ưm..
Cô nuốt nước mắt quay mặt lại định cho hắn một sự tổn thương để hắn chịu bỏ mình nhưng hắn đã ngăn chuyện đó xảy ra bằng một nụ hôn, trước lời tâm sự những nỗi niềm của hắn qua nụ hôn có chút xót xa, trong đầu cô trống rỗng không nghĩ được gì hết cô chỉ biết một điều là mình muốn ở bên cạnh người mình yêu không ai khác chính là hắn. Đôi môi cô mím chặt lấy môi hắn, hai tay ôm lấy hắn như một sự chấp thuận. Hắn từ từ nhả ra nước bọt leo ra ngoài, xoa đầu cô mỉm cười.
- Tình yêu không phải cứ ở bên nhau lúc lành lặn, mà phải cùng nhau vượt qua mọi rào cản đó mới là một tình yêu chân thành. Bảo bối anh yêu em.
Nói xong hắn trao cho cô một nụ hôn dịu nhẹ lên trán, vuốt những sợi tóc phe phẩy trên trán cô vuốt ra sau. Tú Vy mỉm cười hạnh phúc hai mắt rưng rưng ôm lấy Trường Niên hắn cuối người xuống hai trái tim chạm vào nhau hòa cùng nhịp đập. Trước sự hạnh phúc của hai người Hoành Nghiêu đứng trước cửa nhìn vào, mím môi nắm chặt tay ánh mắt lạnh tanh nhìn họ nghiến răng.
- Nếu người em yêu là hắn ta, anh sẽ chính tay hủy hoại tình yêu của em.
Hoành Nghiêu lại nở một nụ cười chứa đầy thù hận ánh mắt liếc nhìn Trường Niên, người ở sau lưng dáng vẻ uy nghiêm xoay chiếc xe lăn đẩy hắn ta bỏ đi. Sau khi hắn vừa đi Thiên Vũ vừa đi mua cháo về cả hai vượt mặt nhau, Thiên Vũ đi thêm một lát dừng lại quay ra sau nhìn lo lắng" Cảm giác đáng sợ khi bước qua người đó là sao, có chuyện chẳng lành sắp xảy ra phải cảnh báo cho mọi người mới được" Thiên Vũ suy nghĩ một lát chạy nhanh vào phòng hớt hải gọi lớn.
- Tú Vy có chuyện này anh muốn...
Thiên Vũ vừa bước vào nhìn thấy hai người họ ôm nhau dừng lại đơ mặt,quay ra sau ngượng ngùng.
- Xin lỗi đã làm phiền hai người rồi.
Nhìn thấy Thiên Vũ cả hai giật mình buông nhau ra đỏ mặt. Trường Niên ho vài tiếng để xua đi không khí ngại ngùng này.
- Khụ..khụ...anh ở đây lo cho cô ấy đi.
- Ấy ấy đi đâu vậy.
Trường Niên ngượng nghịu bỏ đi Thiên Vũ nhanh trí chặn lại đặt bì cháo lên tay anh nói tiếp.
- Tôi mua thì cậu phải có trách nhiệm cho Tú Vy ăn, tôi có việc phải đi, chào tạm biệt.
Thiên Vũ lùi ra sau nhe răng cười bỏ chạy đi, để lại hắn với bì cháo lơ lửng trong không khí.
Hắn cầm lấy nó cho vào chén đỡ cô dậy ngồi xuống bên cạnh thổi từng muỗng.
- Phù..phù...Em ăn đi cho nóng.
Hắn thổi xong đưa muỗng cháo trước môi của cô mỉm cười. Tú Vy cảm thấy không muốn ăn lắc đầu.
- Em chưa muốn ăn.
- Em không chịu ăn à( Hắn nhìn vào chén cháo tiếc rẻ thì thầm với chén cháo) Người ta không muốn ăn mày kìa( hắn lắc lắc chén cháo nhái giọng) Không chịu đâu...không chịu đâu...sao nỡ hất hủi tôi như thế thật đau lòng quá đi huhu.
Nhìn giọng điệu của Trường Niên làm cho cô không thể nhịn cười, cười lên nhân cơ hội cô đang mở miệng hắn đưa muỗng cháo nhẹ nhàng vào Tú Vy ngậm lấy muỗng cháo hai mắt tròn xoe nhìn, hắn lấy chiếc muỗng ra khẽ cười trước bộ mặt ngơ ngác của cô tiếp tục múc thêm một muỗng nữa.
- Hả miệng ra nào.
- Anh dụ em, em không ăn nữa( giận dỗi môi mím chặt)
Hắn tiếp tục sử dụng chiêu cũ nhưng không thể lừa cô lần hai, hắn nở nụ cười nham hiểm chỉ tay về phía trước với bộ mặt lo lắng.
- Tú Vy, có con gián bự đeo trên tường kìa.
- Có con...ứm..ưm
Tú Vy hoảng hốt quay đầu sang không thấy gì cả vừa mới quay lại môi đã chạm vào môi của Trường Niên những giọt nước cháo từ trong miệng hắn tràn vào khoang miệng của mình nuốt một cái, hai má đỏ hoe đơ như xác sống, đến khi Trường Niên rời khỏi môi mình vẫn chưa định hình lại, hắn mỉm cười nói.
- Anh có 101 cách khiến em ăn đấy, mỗi cách nó sẽ tăng độ mạnh lên, nếu em không chịu ăn nữa không biết lần sau sẽ cách bá đa͙σ nào nữa đâu.
- Em tự ăn cho chắc.
Sau một hồi cô mới bừng tỉnh, lấy chén cháo trên tay Trường Niên ăn một cách ngon lành. Hắn chăm chú nhìn cô vuốt ve khẽ cười" Ngoan như vậy có phải tốt hơn không" Sau khi cô ăn xong hắn mới cảm thấy nhẹ lòng, đỡ cô nằm xuống nghỉ ngơi.