Chiếc xe ô tô của Mộc Nhĩ chạy như tốc độ không phanh vụt vụt. Gió luồn vào khung cửa làm bay bay mái tóc mượt mà mỏng manh những sợi tóc phía trước ngã về sau sắc thái lạnh lùng cứng nhắc càng ngày càng chạy nhanh. Đặng Tâm ngồi trên chiếc xe mô tô bám theo sau, đến nơi cô phanh gấp lại khiến những người ở ngoài phải một phen hú vía.
Mộc Nhĩ nhìn vào trong nhếch môi, dạo lưỡi một vòng quanh răng tặc lưỡi bước xuống cởi bỏ chiếc kính râm lộ rõ đôi mắt đầy sự kiêu hãnh long lanh như hạt ngọc. Cô vứt chiếc kính chui tọt vào khung cửa ô tô hiên ngang bước vào bị hai người kiểm tra chặn lại. Mộc Nhĩ thở dài đưa chiếc giấy mời kẹp giữa hai ngón tay đưa cho họ. Kiểm tra không thấy có dấu hiệu những vũ khí gây nguy hiểm mới cho vào. Bước vào được vài bước cô nhếch môi liếc một tên áo đen đang ẩn mình trên trần nhà nói tiếng bụng qua thiết bị liên lạc.
- Một tên trên trần nhà cửa ra vào, nhớ chăm sóc cho tốt đấy.
Nói xong Mộc Nhĩ tiếp tục bước vào sâu bên trong ánh mắt liếc nhìn tứ phía. Cô vụt qua nhóm của Tú Vy mùi hương hoa nhài phản phất, Hoắc Cẩm lặng người người thoáng chốc cảm xúc ùa về khóe mắt cay cay" Mùi hương này, Mộc Nhi em đang ở đây sao" Hoắc Cẩm quay mặt lại không thấy Mộc Nhĩ đâu nữa. Tú Vy thấy vẻ mặt của Hoắc Cẩm có gì đó là lạ vỗ vai hỏi.
- Hoắc Cẩm có chuyện gì sao?
Nghe thấy tiếng gọi của Tú Vy Hoắc Cẩm giật mình, thất thần bình tĩnh trả lời.
- Không sao, anh chỉ nhìn lầm người thôi.
- Vậy được rồi, chúng ta đi vào chỗ ngồi đi.
Trường Niên nhìn về phía hàng ghế dành cho khách mời lên tiếng. Tú Vy, ŧıểυ Anh và Lăng Vũ đồng ý rời đi, còn Hoắc Cẩm vẫn đứng thần người ra nghĩ ngợi.
" Đó có phải là Mộc Nhi, em ấy còn sống sao?Tại sao em lại có mặt ở đây, không lẽ em đến đây để trả thù"
Tú Vy đi một lát quay lại thấy Hoắc Cẩm vẫn còn đứng đó gọi lớn.
-Anh Hoắc Cẩm, nhanh lên.
- À..em đi trước đi, anh đi vệ sinh một lát.
Hoắc Cẩm nhìn Tú Vy trả lời rồi quay người bỏ đi" Không được, mình không thể để Mộc Nhi làm liều được". Hoắc Cẩm đi về phía mà lúc nãy Mộc Nhĩ đã biến mất, tìm kiếm khắp nơi.
Trong một căn phòng kín trong tòa cao ốc, không gian vắng lặng u tối, hình ảnh của một người nam nhi quay lưng vào chiếc bàn làm việc, trên tay cầm một chiếc đồng hồ cát xoay qua xoay lại, khóe môi cong cong gợi vẻ bí hiểm không ai đoán trước được người đó đang có âm mưu gì. Tiếng bước chân từ ngoài hành lang càng ngày càng gần mở cửa bước vào cuối đầu nghiêm nghị.
- Đúng như Ngài dự đoán Lý Tú Vy đã cho người cãi trang thành khách mời, e rằng chúng ta không thể hành động được
Nghe người sau lưng của mình thông báo hắn nhếch môi trả lời với giọng điệu vô cùng thư thả.
- Mục tiêu của ta là Lý Tú Vy, chỉ cần nhắm tới một mình cô ta là được, còn mấy tên khác ngươi biết phải làm gì rồi chứ...
- Tôi biết rồi thưa Ngài.
Tên quản lý đi ra đóng cửa lại, ánh mắt hắn nhìn về phía trước cười nhếch mép tặc lưỡi.
- Chật...Lý Tú Vy em vẫn như xưa không phải một cô gái tầm thường, trò chơi bắt đầu hấp dẫn hơn rồi.
Sau khi ngồi ngay ngắn trên hàng khách mời Tú Vy nhìn xung quanh ghé vào tai Trường Niên nói nhỏ.
- Anh phải nhớ cẩn thận, trên trần nhà được bố trí mấy tên sát thủ bắn tỉa, tôi cũng không biết lúc nào chúng ra tay anh nên cảnh giác.
- Em đang nghi ngờ khả năng Lão đại của Hăc Lau sao?
Trường Niên nhìn vẻ mặt lo lắng của Tú Vy khẽ cười Tú Vy liếc nhìn bộ dạng đắc ý cho hắn một cú đấm vào vai.
- Giờ anh còn tự phụ nữa hả, anh đã nói cho Lăng Vũ đã biết chuyện này chưa?
- Không nên nói thì hơn, nếu nói ra e rằng cậu ta sẽ không bước nỗi cho mà coi.
Trường Niên nhìn Lăng Vũ mỉm cười mỉa mai, Lăng Vũ vô tình thấy Trường Niên nhìn mình cười nghênh mặt.
- Cậu nhìn tôi cười là có ý gì?
Trường Niên nhún vai không trả lời nhìn Tú Vy cười khoanh tay trước ngực.
- Em thấy chưa, cậu ta lúc nào cũng giống như trẻ con đừng để ý tới.
Khắp nơi ồn ào tiếng người nói chuyện vui vẻ, để rũ bỏ sự nghi ngờ họ cũng phải giả vờ như đang giao lưu làm ăn với nhau, không khí nhộn nhịp sôi động những ảnh đèn les mập mờ huyền ảo bỗng tắt mất chỉ còn luồn sáng ở phía trên sân khấu. Một người đàn ông khoảng 25 tuổi bước ra từ sau hậu trường với một bộ vest chỉnh chu trên tay cầm một Micro mái tóc đỏ nâu tỏa ra vẻ đẹp thuần túy cất tiếng.
- À..hèm... Tô xin giới thiệu trước tôi tên là Hiểu Lâm mc của buổi đấu giá này, chúng tôi rất hân hạnh khi mọi người đã đến tham dự buổi đấu giá ngày hôm nay, phía bên tay trái của tôi là một vị thẩm định giá cổ vật để đưa ra cái giá hợp lý nhất.
Người bên trái của Hiểu Lâm tiến lên trước một bước cuối đầu chào cả khán đài vỗ tay nhộn nhịp Hiểu Lâm nói tiếp.
- Lão gia của chúng tôi không may bị bệnh nên không có mặt được, giao toàn bộ lại cho Mikkay con trai của mình, đại thiếu gia không tiện lộ mặt nên sẽ quan sát buổi đấu giá qua màn hình máy tính.
" Có phải tất cả chuyện này là do người con trai đã làm, nhưng tại sao anh ta lại nhắm đến mình có thù oán gì với mình hay sao" Tú Vy ngồi trên ghế không ngừng suy nghĩ về việc này tiếp tục theo dõi động tĩnh.
Những cổ vật dần dần được bày lên để đấu giá, nhìn buổi đấu giá căng đét khiến cho Trường Niên không khỏi bật cười hơi chút khổ sở" So cho cùng tất cả tiền đều là của mình, mấy tên thuộc hạ ngốc này còn ngang nhiên tranh nhau ra giá cao nữa chứ, chắc kiểu này mình sạt nghiệp mất thôi"
Cuối cùng món cổ vật Liên Khúc ngọc bích được đưa ra đó là một cây sáo làm từ ngọc bích màu xanh một loại ngọc chỉ có một trên đời, nó tỏa ánh sáng rực rỡ mê hoặc lòng người. Nó vừa xuất hiện những bóng đèn đồng loạt sáng lên tất cả các cửa ra vào phủ một bức tường dày không thể ra ngoài được những viên đạn từ trên bay xuống như một cơn mưa. Những người ở trên sân khấu lui vào đường hầm biến mất cùng cây sáo. Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Tú Vy không kịp trở tay, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy lấy súng từ trong áo ra đáp trả lại gây ra một cuộc hỗn chiến.
- Pằng..pằng...pằng...Tất cả nấp những nơi an toàn tấn công.
Trường Niên nắm tay Tú Vy đứng dậy hô to rút súng từ dưới giày vừa chạy vừa tấn công tránh né những viên đạn từ trên xuống che chắn cho Tú Vy nấp ở phía sau lưng mình. Những tên bắn tỉa trúng đạn lần lượt rời xuống nồng nặc thuốc súng và mùi máu tanh, chỉ sau một lát đã đánh bại được chúng, không ít người bị thương được những người còn lại sơ cứu.
- Tú Vy Lăng Vũ đâu rồi.
- Tôi dưới đây nè.
Mọi chuyện giải quyết xong bây giờ Trường Niên mới để ý tới Lăng Vũ, Tú Vy không thấy Lăng Vũ đâu cả hai gọi lớn nhưng đáp lại là giọng của Lăng Vũ ở phía dưới chân. Lăng Vũ đã kịp thời ôm đầu chui tọt xuống gầm ghế cả người run lên bần bật. Trường Niên và Tú Vy vội vàng đỡ anh dậy đặt xuống ghế lo lắng.
- Anh có bị thương ở đâu không?
- Tôi không sao, hơ hơ.
Cả người Lăng Vũ không còn chút sức sống, mặt mũi cắt không còn chút máu phe phẩy tay lắc đầu ngất đi.
- ŧıểυ Anh mau đưa cậu ta đến nơi an toàn, còn lại cứ để cho tôi.
ŧıểυ Anh đang chăm sóc cho những người bị thương nhận lên dìu Lăng Vũ bỏ đi. Trường Niên đứng nhìn một hồi lâu vẻ mặt trầm lại.
- Anh không ngờ, hắn lại hành động nhanh như vậy cũng may là chúng ta không bị thương.
- Đây chắc chắn chỉ là mạng dạo đầu của chúng thôi, tôi chắc chắn chúng có âm mưu gì nữa.
Tú Vy trầm ngâm suy nghĩ, gợi vẻ căng thẳng. Đằng sau lưng cô có tiếng bước chân hỗn loạn khoảng mấy chục tên kèm theo tiếng vỗ tay và giọng nói sắc lạnh dịu nhẹ châm biếm.
- Không hổ danh là Lý Tú Vy lừng lẫy một thời, đã lâu rồi không gặp bảo bối nhỏ của anh.