ŧıểυ Anh thấy đây không có chỗ cho mình nên xin phép đi trước để lại bầu không khí căng thẳng giữa ba người.
- Anh bị ngáo à, tôi là người của anh lúc nào mà nói tôi nɠɵạı tình chứ!
Tú Vy cau mày nhìn tỏ vẻ khó chịu trước sự buộc tội vô căn cứ của Trường Niên rồi quay sang Hoắc Cẩm niềm nở.
- Anh đừng nghe anh ta nói bậy.
Trường Niên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt của mình gặng hỏi Hoắc Cẩm.
- Mối quan hệ của hai người là gì?
Hoắc Cẩm mỉm cười cất con dao vào trong tay áo khoác vai Tú Vy trả lời.
- Con nhóc này ấy hả thật ra tôi...
- Hoắc Cẩm chưa nói hết câu bị Tú Vy đẩy nhẹ ngắt lời.
-Chúng tôi là người yêu của nhau được chứ!
Trường Niên không tin vào tai mình sờ sững hỏi Hoắc Cẩm cho ra lẽ.
- Tú Vy nói có phải là sự thật!
Hoắc Cẩm nhìn biểu hiện của Tú Vy thở dài.
" Con nhóc này tính làm gì đây, rõ ràng nó cũng thích Trường Niên nhưng sao lại cố tỏ ra không quan tâm, nó đã cho mình kịch bản thì mình phải diễn thôi"
Sau một hồi suy nghĩ Hoắc Cẩm ngồi thẳng lưng nắm lấy tay Tú Vy cả hai nhìn nhau say đắm quay sang nhìn vẻ mặt buồn bã của Trường Niên mỉm cười.
- Đúng vậy chúng tôi là người yêu của nhau, còn cậu với cô ấy thì sao?
Trường Niên nhìn hai người họ cười nhạt nhẹ giọng.
- Tôi với Tú Vy chỉ là đối tác thôi.
Tú Vy nghe hắn nói vậy cảm thấy rất đau" Mình cứ tưởng anh ta sẽ công khai mối quan hệ này cho dù mình có người khác cũng sẽ dành mình lại, nhưng anh ta chỉ biết chấp nhận nó" Cô suy nghĩ trong đáy mắt hiện lên sự thất vọng hít sâu gương mặt trở lại bình thường nhìn Trường Niên.
- Nếu anh đã đến đây rồi thì ngồi xuống đi.
- Chắc không được rồi tôi còn có việc phải giải quyết.
Tuy miệng từ chối nhưng ánh mắt nhìn cô tha thiết trong lòng hắn muốn Tú Vy giữ mình lại, chỉ cần cô giữ hắn lại một chút thì hắn nhưng hình như Tú Vy không hiểu những gì hắn đang nghĩ không nhìn thẳng vào mắt hắn chỉ quan tâm tới một mình Hoắc Cẩm trả lời hắn mà không cần nhìn.
- Được rồi, nếu anh có việc thì cứ đi.
- Được, tạm biệt.
Đôi mắt Trường Niên tối sầm lại, đối với hắn bây giờ là một sự khốn đốn cảm giác đau đớn đã bao trùm khắp người. Hai tay nắm thành đấm miệng vẫn nở nụ cười quay đi. Bước ra khỏi cửa hắn thấy rất buồn và rất đau hắn muốn khóc thét lên thật to nhưng không thể rơi một giọt nước mắt nào tâm trạng đau đớn khôn nguôi" Nếu em đã yêu người khác tại sao lại còn mở lòng với tôi, chẳng lẽ em chưa từng có tình cảm với tôi sao". Hắn vừa đi vừa suy nghĩ rầu rĩ, đi một đoạn đường bỗng nhiên dừng lại ánh mắt tỏa lên một lòng quyết tâm" Tại sao mình phải bỏ đi, mình yêu cô ấy mà, không được bất cứ giá nào mình cũng phải có được trái tim của cô gái này"
Sau khi Trường Niên đã đi khuất, Tú Vy thả tay Hoắc Cẩm ra tâm trạng não nề.
- Em tính thử thách Trường Niên gì vậy? Hoắc Cẩm nhìn gương mặt sầu não của Tú Vy hỏi.
- Em chỉ muốn xem anh ấy sẽ làm gì khi em có người khác nhưng xem ra anh ấy chẳng quan tâm mấy, có lẽ Trường Niên chỉ định đùa giỡn với em thôi.
- Anh thì nghĩ khác, Trường Niên tuy là người hơi khó hiểu, nhưng một khi dành tình cảm cho ai đó cậu ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Anh không hiểu sao một tên như Trường Niên lại thích con nhóc nghịch ngợm và ranh mãnh như em chứ.
- Anh nói như đúng rồi! Anh không nghe Trường Niên nói bọn em chỉ là đối tác thôi sao? Còn không nó gì lặng lẽ bỏ đi.( Tú Vy cuối đầu thở dài)
- Em cứ chờ xem, cậu ta luôn khiến người khác bất ngờ.
Hoắc Cẩm cười nhẹ gác tay lên đầu nằm ngửa trên ghế hai chân đung đưa theo điệu nhạt nhẹ nhàng.
- Em cũng mong là vậy?
Tú Vy chuyển ánh mắt sang phía cửa chờ đợi những điều mà Hoắc Cẩm nói là sự thật nhưng chỉ thấy thất vọng cánh cửa không có một chút tác động nào, không còn chút hi vọng gì nữa, cô quyết định đứng dậy bước ra ngoài, mở cánh cửa ra một hành động rất nhanh đang diễn ra túm lấy môi Tú Vy, cô đứng như trời trồng không biết mình đang bị gì ánh mắt nhìn về phía trước, trước môi cô là một đôi môi mềm mại cả hai chạm vào nhau một lát rồi từ từ buông ra người đó không ai khác chính là Trường Niên, hắn xoay mặt cô về nhìn thẳng vào mặt mình ánh mắt dịu dàng mỉm cười.
- Em có bạn trai thì sao? Em vẫn chưa có chồng mà tôi vẫn còn cơ hội.
Tú Vy ngơ ngác trước hành động chớp nhoáng vẫn chưa hoàn hồn thì bị Trường Niên xoay người hướng về phía Hoắc Cẩm, choàng tay vào eo của mình nhìn Hoắc Cẩm bằng ánh mắt sắt đá dõng dạc.
- Tú Vy là người tôi yêu, nếu cậu muốn dành thì hãy cạnh tranh công bằng đi. Bất cứ thử thách gì tôi cũng sẽ không bao giờ thua.
" Anh Hoắc Cẩm nói đúng, anh ấy luôn làm người khác bất ngờ" Tú Vy nhìn phong thái dõng dạc quyết đoán của Trường Niên hai má bỗng chốc đỏ ửng, mỉm cười hạnh phúc nắm lấy tay Trường Niên nói nhỏ.
- Anh đã vượt qua thử thách đầu tiên rồi đấy.
- Thử thách, ý em là sao?_Trường Niên ngơ ngác hỏi lại.
- Thật ra Hoắc Cẩm là anh họ của tôi.
Tú Vy ngượng nghịu giải thích, Hoắc Cẩm cũng đứng dậy bước đi tới chỗ Trường Niên dừng lại đặt tay lên vai hắn tỏ vẻ hài lòng.
- Nếu tôi không phải là anh họ của Tú Vy thì tôi không dại dột gì mà đi yêu đứa con gái bạo lực như nó, nhưng dù sao cũng chúc mừng cậu, mong rằng tôi có thể nhận tiếng anh vợ từ cậu khi vẫn còn sống.
Nói xong Hoắc Cẩm trao cho hắn một nụ cười bí hiểm, bỏ đi để lại không gian riêng tư cho hai người. Trường Niên đứng thần người ra bây giờ mới hiểu hết vấn đề cười nhẹ gạt tay Tú Vy ra khỏi tay mình lạnh lùng.
- Thì ra em vẫn nghi ngờ tình cảm của tôi.
- Anh cho tôi xin lỗi được không, đừng giận tôi mà.
Tú Vy vội vàng nắm lấy tay Trường Niên giải thích, hắn quay mặt nhìn vẻ mặt lo sợ của Tú Vy mỉm cười véo má cô bĩu môi.
- Muốn tôi tha lỗi, hôn tôi một cái đi.
Tú Vy thở phào nhẹ nhõm cô cứ tưởng Trường Niên giận thật ai dè hắn chỉ giỡn với mình quay mặt đi chỗ khác giận lại.
- Tôi không hôn???
- Em thật sự không muốn hôn_Trường Niên cao giọng hơn.
- Không muốn..
- Em không muốn hôn thì tôi hôn...
Trường Niên bất ngờ đứng trước mặt Tú Vy hôn nhẹ lên trán xoa đầu cô nhẹ nhàng cất lời.
- Cho dù thế nào tôi sẽ luôn là người chủ động, tôi lẫy em còn em lay toi.