- Tôi sẽ báo cảnh sát đó, anh mau buông ra. Tôi sẽ... sẽ kiện anh cho coi.
Hắn ta khẽ nhếch môi lên cười.
- Em kiện chồng mình ư? Vợ chồng ngủ với nhau mà cũng cần phải báo cảnh sát ư?
Hắn ta áp sát, hít một hơi hương thơm trên người cô.
- Ai nói tôi với anh là vợ chồng! Xin anh tự trọng giùm!
- Vậy ai là người đã kí vào tờ đơn kia.
Cái gì? Mình lại bị lừa rồi. Trời ơi, sao mà ngu thế không biết, ngay từ đầu phải nghi ngờ anh ta rồi chứ!!!
- Có lẽ giờ này nó đã được đưa đến nơi rồi. Cả sổ hộ khẩu và giấy khai sinh của em.
Vẫn là cái giọng nói đùa cợt đó, làn hơi nam tính phả vào gương mặt cô, làm cô bối rối.
- Anh...anh thật bỉ ổi...
- Đúng vậy, ai mượn em từ chối hôn ước của chúng ta.
Sao cơ!!! Thì ra là hắn, người mà cô đã từ chối hôn ước, cô nghĩ bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi, còn hôn ước gì nữa, phải có tình yêu rồi mới kết hôn, đó là qui luật, vì điều đó mà cô và gia đình đã cãi nhau, nên cô đã bỏ nhà ra đi.
Cuối cùng lại rơi vào tay tên ác ma này.
- Anh... anh muốn làm gì???
Cô hốt hoảng che ngực lại, chẳng lẽ hắn ta định...
- Tôi la lên đó... Không được làm bậy...
Cô càng lùi về sau, thì hắn càng tiến tới, rồi đến khi cô bị hắn ép vào vách tường.
Chết rồi, làm sao bây giờ. Đường cùng rồi.
Bàn tay to lớn chạm nhẹ trên mặt cô, rồi từ từ đặt lên môi cô một nụ hôn nồng thắm, nụ hôn bá đa͙σ của hắn làm cô thấy khó thở, gương mặt cô đã ửng như gấc chín. Cô bất giác rên lên.
- Ưm... Không...
Hắn ta bế xốc cô tiến thẳng tới chiếc giường.
Rồi nhẹ nhàng gỡ tấm khăn ra, một màn không chào đón được hé lộ trước mắt cô. Cô bất giác hét lên, rồi ngất lịm đi.
Trước khi ngất cô còn lẩm bẩm, miệng thì run lập cập.