Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 1001: Vui vẻ ra mặt
Mặc Tổ Nhiên lập tức vui vẻ ra mặt, kéo tay Bạch Cẩm Sương nói: “Tốt thì cũng phải chú ý, con thích ăn gì thì cứ bảo mẹ, mẹ bảo đầu bếp nữ trong nhà chuẩn bị cho con. Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu, không có từ chối.
Mặc Tố Nhiên lại kéo cánh tay Tần Minh Huyền, yêu thích không nỡ buông tay. Đối với đứa cháu trai lớn này, Mặc Tố Nhiên rất là yêu thích, vừa kéo cánh tay Tần Minh Huyền vừa hỏi thăm tình huống dạo này của cậu bé.
Tần Hạo nghe thấy xưng hô của Mặc Tố Nhiên với
Bạch Cẩm Sương thì nhìn qua theo bản năng. Bạch Cẩm Sương mấp máy môi, chủ động chào hỏi: “Bố.”
Tần Hạo khế vuốt cằm.
Một đoàn người vui vẻ đi vào nhà.
Mặc Tố Nhiên đã cho người hầu chuẩn bị cơm tối trước rồi.
Dù sao, người một nhà cùng nhau ăn cơm là một chuyện rất là vui mừng, hơn nữa Bạch Cẩm Sương lại còn đang mang thai, đối với Mặc Tổ Nhiên mà nói thì không khác gì là song hỉ lâm môn.
Bạch Cẩm Sương vừa vào biệt thự ngồi chưa được bao lâu, Mặc Tố Nhiên đã mời mọi người vào phòng ăn c.
Mặc Tu Nhân đi cùng một chỗ với Tần Hạo, đang nói một ít chuyện của công ty, gần đây anh đang giao một ít công việc cho Tần Minh Xuân.
Mặc dù Mặc Tu Nhân có thiên phú buôn bán suất sắc, nhưng anh vẫn không có kinh nghiên phong phú nhiều năm như Tần Hạo, một chút kỹ xảo của Tần Hạo đối với anh mà nói cũng được lợi rất nhiều.
Mặc Tố Nhiên dắt Tần Minh Huyền đi đến bàn ăn.
Tần Minh Xuân đi bên cạnh Bạch Cẩm Sương, chủ động hỏi cô: “Lần này cô mang thai đã kiểm tra cẩn thận chưa?”
Tần Minh Xuân đã buông bỏ đoạn tình cảm đối với Bạch Cẩm Sương, nhưng lại không bỏ được sự quan tâm đối với cô.
Giống như lúc trước Bạch Cẩm Sương bị anh ta kích thích đau đến không muốn sống, thậm chí còn lựa chọn mất trí nhớ, đó không phải nói rõ là Bạch Cẩm Sương thích anh ta, mà là không thích anh ta, mà còn có một tầng thân tình được tích lũy quanh năm suốt tháng.
Tần Minh Xuân cũng như vậy, lúc anh ta làm Tâng Vô Đoan, anh ta không bỏ được đoạn tình cảm với Bạch Cẩm Sương, nhưng lại bởi vì thân tình, lựa chọn lui về phía sau, yên lặng bảo vệ.
Cho tới bây giờ trở thành Tần Minh Xuân, sống lại một lầm nữa nhưng vẫn không bỏ được tình cảm với Bạch Cẩm Sương, nhưng vẫn quen thuộc dùng thái độ của một người anh trai, coi cô như cô bé trong quá khứ mà chăm sóc!
Bạch Cẩm Sương sửng sốt mấy giây, lập tức xấu hổ lắc đầu: “Chưa, vẫn còn quá ít tháng, có một vài kiểm tra không làm được.
Tần Minh Xuân nhìn thấy phản ứng chả Bạch Cẩm Sương, lúc này anh ta mới phát hiện, sự quan tâm của anh ta khiến cho Bạch Cẩm Sương không được tự nhiên.
Anh ta mím môi, giải thích một câu: “Cơ thể của Bông Vải không tốt, cô với Tu Nhân đã tan nát trái tim, lần này phải kiểm tra cẩn thận một chút.
Bạch Cẩm Sương sắt nghe anh ta nói như thế, vẻ mặt trở nên tái nhợt.
Đương nhiên cô biết Tần Minh Xuân chỉ đang đơn thuần quan tâm đến cô, nhưng mà cô cũng hậu tri hậu giác nghĩ đến, tình trạng của hai đứa bé này có phải thân thể cũng không tốt giống như Tần Minh Huyền không.
Dù sao hai đứa bé này cũng được cô mang thai trước khi Mặc Tu Nhân giải độc, cụ thể thế nào ghì chính cô cũng không nói rõ ràng được.
Tần Minh Xuân không ngờ một câu nói của mình lại khiến vẻ mặt của Bạch Cẩm Sương trở nên khó coi như thế, anh ta có chút hối hận nói: “Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ nhắc nhở một chút, đến lúc đó cô cứ làm kiểm tra cẩn thận, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu”
Mặc dù nhìn Bạch Cẩm Sương lớn hơn anh ta, thế nhưng mà tuổi tác tâm lý của anh ta không biết lớn hơn Bạch Cẩm Sương bao nhiêu đâu, tự nhiên theo thói quen mà xem cô là em gái để quan tâm.
Tần Manh Manh đi theo phía sau bọn họ, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, không nhịn được cắn môi một cái, trong lòng có chút khổ sở.
Không biết vì sao cô bé luôn cảm thấy, ở trong lòng anh Minh Xuân, Bạch Cẩm Sương có vị trí rất khác! Thế nhưng mà.... Rõ ràng Bạch Cẩm Sương quen biết anh trai muộn hơn cô bé, hơn nữa... Theo bối phận mà nói, anh trai còn phải gọi Bạch Cẩm Sương một tiếng chị dâu, anh trai thật sự không thèm tránh hiềm nghi mà!
Tần Manh Manh rầu rĩ suy nghĩ, kết quả mất tập trung trực tiếp đâm vào lưng Bạch Cẩm Sương. Bạch Cẩm Sương bị cô bé đụng vào lảo đảo về phía trước, may mắn Tần Minh Xuân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
Vẻ mặt Tần Minh Xuân lập tức trở nên khó coi, anh ta trầm mặt nhìn Tần Manh Manh: “Em làm cái gì đó, Tần Manh Manh!”
Ngày bình thường, Tần Minh Xuân đều coi Tần Manh
Manh như một cô bé nhỏ mà chiều chuộng, căn bảo không hề nói một câu nặng lời, mà lúc này, anh ta lại vì
Bạch Cẩm Sương mà nói ra những lời nghiêm khắc với cô bé.
Tần Manh Manh lập tức oan ức, cô bé cúi xuống, rũ mắt nói: “Em xin lỗi, chị Cẩm Sương, em không phải cố ý!”
Tần Minh Xuân nhíu chặt mày nói: “Vừa nãy em không nghe thấy mẹ anh nói là cô ấy đang mang thai sao? Tần Manh Manh, em có biết nếu định ngã cô ấy sẽ có hậu quả như thế nào không?”
Tần Manh Manh không ngờ là Tần Minh Xuân lại tức giận như thế, thậm chí còn có chút dọa người.
Cô ta ngẩng đầu, con mắt đỏ ửng: “Em thật sự không phải cố ý, anh, anh không tin em sao?"
Rõ ràng anh trai luôn chăm sóc cô, tại sao lại biến thành cái dạng này?
Vừa rồi Bạch Cẩm Sương quả thật bị dọa một chút, nhưng mà nhìn thất Tần Minh Xuân tức giận như vậy, dọa coi bé đến mức sắp khóc, cô cũng không đành lòng.
Cô kéo cánh tay Tần Minh Xuân: “Anh đừng tức giận, Manh Manh cũng không cố ý, hơn nữa không phải có anh đỡ tôi sao.”
Vẻ mặt Tần Minh Xuân có chút khó coi: “Vậy lỡ như vừa nãy tôi không phản ứng kịp thì sao?” Bạch Cẩm Sương nhíu mày, cô đang nghĩ nên làm thế nào để trấn an cảm xúc của Tần Minh Xuân thì thấy Mặc Tu Nhân đi tới: “Sao thế?”
Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ nói: “Có lẽ là do Manh Manh đang ngẩn người cho nên không chú ý đụng vào em, Minh Xuân phát cáu với cô bé, khiến cô bé sắp khóc, em đang khuyên bảo!”
Mặc Tu Nhân nghe vậy thì câu đầu tiên nói là: “Em không sao chứ?” “Em thì có việc gì được chứ, hai người đừng quá căng thẳng!”
Tần Minh Xuân nhìn thấu Tần Manh Manh oan ức không thôi, cũng biết là vừa nãy mình phản ứng hơi quá, anh ta nhìn Bạch Cẩm Sương nói: “Bạch Dương... Mặc dù cô không để ý, còn nói giúp cho em ấy, nhưng mà tôi muốn em ấy hiểu rõ một điều, cho dù là lúc nào thì cũng phải nên cẩn thận một chút, cho dù là em ấy vô ý, nhưng mà vô ý khiến người khác bị thương không phải vẫn là khiến người khác bị thương sao? Tôi muốn để cho em ấy hiểu, có một số hậu quả em không đảm đương nổi, hơn nữa đây vẫn là lỗi của em ấy, cô đừng để ý!”
Mặc Tu Nhân mím mỗi không nói chuyện.
Cũng may Bạch Cẩm Sương không có việc gì, nếu không đương nhiên là anh sẽ giận chó đánh mèo lên người Tần Manh Manh, nhưng mà bây giờ Tần Minh Xuân đã nói như vậy rồi, anh không tiện nói thêm vì nữa.
Anh đưa tay cầm lấy tay Bạch Cẩm Sương: “Đi thôi, đi ăn cơm!”
Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Tần Manh Manh, nhìn thấy con nhóc này vô cùng đáng thương, không nhịn được nói: “Chị thật sự không có việc gì, Manh Manh, em đừng khó chịu.
Hai mắt Tần Manh Manh đỏ ửng nhìn cô một cái, mím chặt môi khẽ gật đầu: “Cảm ơn chị, chị Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương khế lắc đầu, cùng Mặc Tu Nhân đi về phía bàn ăn. Hai mắt Tần Manh Manh đỏ ửng, từ đầu đến cuối không lên tiếng.
Lúc ăn cơm, Tần Hạo đột nhiên nhắc tới Tần Quốc Phú: “Minh Xuân, lần trước bác cả của con bị thư ký của Thẩm Diệp Bách giật dây, ở phía sau bôi đen nhà họ Tần chúng ta, sau khi bị đưa vào trại thì nghe nói an phận hơn nhiều rồi, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì go tác, hình như ngày mai bác con được thả ra rồi, chờ sau khi ông ta được thả ra xong, con đi sắp xếp một chút, đưa bọn họ về bên quê quán ở Nha Trang đi!”
Tần Minh Xuân khẽ gật đầu nói: “Con biết tồi!”
Tần Quốc Phú vốn không phải là một người an phận, lại thêm Tần Minh Lệ là người ngại bần yêu giàu, để cả nhà bọn họ ở lại chỗ này nói không chừng sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa!”
Ý của Tần Hạo vừa vặn cũng là ý của Tần Minh Xuân, dù sao Tần Quốc Phú vẫn là anh cả của Tần Quốc Cường, chờ sau khi Tân Quốc Phú ra trại, anh ta dự định đưa cả nhà Tần Quốc Phú về Nha Trang. Đến lúc đó cách nhau khá xa, tình huống sẽ đỡ hơn một chút.