Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 995: Đấu tranh tình cảm
Sở Tuấn Thịnh mặt đen như đáy nồi vậy.
Mặc Tu Nhân cũng chú ý đến động tĩnh bên kia, anh nhìn một lát con mắt lóe lên, lại liên tưởng đến lời của Cảnh Hạo Đông vừa nói vẻ mặt có chút vi diệu.
Cảnh Hạo Đông sờ cằm, cong môi lên nói: "Sở Tuấn Thịnh, cậu biết đây gọi là gì không?"
Sở Tuấn Thịnh tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Cái mềm quạ đen của cậu! Câm miệng lại cho tôi!"
Cản Hạo Đông vẻ mặt vô tội: "Tôi tại sao phải câm miệng, lời tôi nói linh nghiệm như vậy, tôi cảm thấy mình phải nói thêm chút nữa!"
Sở Tuấn Thịnh tức giận lên đến đỉnh đầu khí thế hùng hồ muốn đi qua bên kia, kết quả bị Cảnh Hạo Đông kéo lại. Anh ta mặt tối sầm lại hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Phong thủy luân chuyển, Cảnh Hạo Đông lúc này nhàn nhã, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Tôi không muốn làm gì, tôi ngược lại muốn hỏi cậu một chút, cậu muốn làm gì, còn nữa, tôi muốn với cậu, mọi việc đừng có kích động, người con gái này, nếu như ở trong lòng có cậu cậu không cần ra tay, còn nếu như cô ấy không thích, cô ấy bất cứ lúc nào tự mình đều có thể xử lý được!"
Lời nói này của Cảnh Hạo Đông chính là cố ý châm chọc Sở Tuấn Thịnh.
Sở Tuấn Thịnh cười lạnh: "Vậy vừa này Lâm Kim Thư và Lâm Tuấn Kỳ nói chuyện, cậu còn lo lắng gì chứ!" Cảnh Hạo Đông nhíu mày: "Tôi có lo lắng sao? Tôi là đi qua đó học thêm một số kiến thức chuyên ngành, lòng ham học hỏi, cậu không hiểu!"
Sở Tuấn Thịnh bị Cảnh Hạo Đông lời nói vô liêm sỉ làm cho kinh ngạc: "Cảnh Hạo Đông, mặt mũi của cậu ở đâu vậy?"
Cảnh Hạo Đông cười: "Mặt của tôi to như thế này, cậu cũng không nhìn thấy sao, tôi thấy cậu nên đi khám mắt đi, cẩn thận xem một chút!"
Sở Tuấn Thịnh bỏ tay ra khỏi Cảnh Hạo Đông: "Tôi thấy cậu nên đi khám khoa tâm thần mới đúng, cậu bớt đi cho tôi, tránh ra!"
Cảnh Hạo Đông không tránh: "Ôi, đây dù dì cũng là tiệc cuối năm công ty game của tôi và Tu Nhân, làm sao? Cậu muốn gây chuyện à!"
Mặc Tu Nhân ngẩng đầu nhìn Cảnh Hạo Đông: "Hạo Đông, tránh ra, để cho cậu ấy đi. Đấu tranh tình cảm, từ trước đến giờ không phải là dựa vào vũ lực giải quyết sao!"
Mặc Tu Nhân vừa nói lời này ra, cả người Sở Tuấn Thịnh cứng đờ.
Anh ta bỗng nhiên phản ứng lại, anh ta còn có thể đi đánh người, anh lại muốn xem người đàn ông kia và Vân Yến đang xum xoe, trong lòng khó chịu mà thôi!
Anh ta mặt căng thẳng: "Tôi chính là muốn đi nói chuyện đạo lý với lãnh đạo cấp cao kia của công ty các cậu!"
Cảnh Hạo Đông vô cùng vui vẻ, anh ta liền buông Sở Tuấn Thịnh ra: "Vậy thì cậu đi đi! Nhưng mà đừng có đánh nhau đấy nhé!" Sở Tuấn Thịnh hừ lạnh một tiếng, không để ý đến anh ta, hướng về phía bên kia đi đến.
Lâm Kim Thư và Bạch Cẩm Sương nhìn thấy lãnh đạo cao cấp công ty tên là Hứa Lâm,nhiệt tình lấy lòng Vân Yến, hai người bọn họ biết Vân Yến chỉ là trả lời Hứa Lâm hai ba câu, cũng không có ý gì, cũng không đi ra chỗ khác mà ngồi ở bên cạnh nhìn.
Vân Yến vốn không muốn để ý đến đối phương nhưng cái tên Hứa Lâm này cũng coi như là biết điều, chỉ là nghe nói cô là nhà thiết kế trang sức, Vân Yên cũng không tiện xuống mặt mà không trả lời.
Lúc này, Bạch Cẩm Sương bỗng nhiên họ nhẹ một tiếng: "Vân Yến, Sở Tuấn Thịnh đến rồi!"
Vân Yến rõ ràng không có làm chuyện gì mà không muốn cho người khác biết cả, nhưng nghe thấy Bạch Cẩm Sương nói như vậy, cô ấy chỉ lo Sở Tuấn Thịnh hiểu lầm, căng thẳng lên dường như là theo bản năng đứng dậy, lập tức làm đổ ly rượu nho ở trước mặt.
Rượu nho trực tiếp đổ xuống váy của Vân Yến.
Vân Yến hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng, rượu đỏ đổ lên trên váy, dễ dàng nhìn thấy.
Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư lập tức đứng dậy, định qua đó dẫn Vân Yến rời đi.
Kết quả lúc này, Hứa Lâm lo lắng, liền lấy khăn tay từ trong túi áo c lê của mình ra hướng về váy của Vân Yến lau, trong miệng con lo lắng nói: "Tôi trước tiên giúp cô lau đã!"
Vân Yến phần váy ở đùi, toàn bộ đều bị dính rượu đỏ, chỉ là người có đầu óc đều biết, rượu đổ ở trên quần áo làm sao có thể dùng khăn tay mà lau sạch được.
Kết quả cái tên Hứa Lâm này cũng không biết là cố ý hay vô tình còn lỗ mãng làm như thế.
Từ vị trí của Sở Tuấn Thịnh nhìn qua, đối phương chính là đang kh người đối với Vân Yến.
Sở Tuấn Thịnh tức giận nhanh chân xông đến, khăn tay của Hứa Lâm vừa mới đụng vào quần áo của Vân Yến, liền bị Sở Tuấn Thịnh tức giận đùng đùng chạy tới, bỏ ra.
Hứa Lâm có chút ngẩn người nhìn Sở Tuấn Thịnh. Sở Tuấn Thịnh tức giật không có chỗ xả: "Anh vừa nãy làm gì thế?" Vân Yến cũng có chút sững sờ, đầu óc chưa xoay chuyển được: "Cái đó...anh ta nói tôi lau rượu...
Sở Tuấn Thịnh tức giận xoay người nói với cô ấy một câu: "Em câm miệng cho anh!"
Vân Yến sững người, bình tĩnh nhìn Sở Tuấn Thịnh không lên tiếng.
Hứa Lâm nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh, lúc này có chút sợ dù sao ở thành phố Trà Giang có ai là không biết Mặc Tu Nhân, Cảnh Hạo Đông và Sở Tuấn Thịnh chứ!
Một người quyền thế nổi danh ngập trời, một người là kẻ phong lưu nổi tiếng, người còn lại nổi tiếng về sự liều mạng!
Nói chính là Sở Tuấn Thịnh, sống không keo kiệt, cái gì cũng không kiêng nể
Anh ta mau chóng giải thích: "Tôi là đang giúp cô Vân lau vết rượu, rượu đỏ ở trên vảy của cô ấy!"
Sở Tuấn Thịnh dù gì cũng phải nề mặt Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân một chút, không trực tiếp ra tay đánh người: "Là lợi dụng hay là lau rượu, trong lòng anh không chút tính toán nào sao?" ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nh*ật nhanh nhất
Hứa Lâm: "...
Anh ta làm sao không có chút tính toán?
Anh ta vừa này thực sự không có ý xấu! Chỉ là hiện tại nghĩ lại, cũng đúng thật là...có chút...
Anh ta cau mày, đang muốn giải thích đã nhìn thấy Cảnh Hạo Đông và Mặc Tu Nhân tới.
Cảnh Hạo Đông nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
Anh ta và Mặc Tu Nhân vốn là không định tham gia trò vui, kết quả từ xa nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh dường như muốn đánh người nên đã mau chóng chạy đến.
Nếu không Sở Tuấn Thịnh không biết chừng muốn xới nơi này lên. Sở Tuấn Thịnh liền kéo Vân Yến ở sau lưng của anh ta, tự mình cởi áo khoác ra, thắt vào eo của cô, che đi phần rượu dính vào váy.
Hứa Lâm có chút oan ức: "Tôi vừa nãy đang muốn thỉnh giáo cô Vân vấn đề liên quan đến thiết kế trang sức kết quả tổng giám đốc Sở đến, cô Vân không cẩn thận làm đổ rượu, rượu đỏ lại dính trên váy của cô ấy, tôi lo lắng đanh định bắt đầu giúp cô ấy lau váy, kết quả...
Kết quả bị Sở Tuấn Thịnh coi anh ta là tên lưu manh! Cảnh Hạo Đông sau khi nghe lời giải thích này của Hứa Lâm, hơi nhướng mày nhăn lại.
Đầu tiên, liên quan đến Hứa Lâm thỉnh giáo Vân Yến vấn đề trang sức, anh lại liên tưởng đến cảnh Lâm Tuấn Kỳ và Lâm Kim Thư thỉnh giáo vừa nãy, quả thực khiến anh ta ghét cay ghét đắng. Thứ hai, một cô cái váy bẩn rồi, không nên là lấy quần áo che cho cô ấy sao? Mà vị trí bẩn lại ở trên đùi, lại không phải là tay, người đàn ông này, làm sao lại dùng tay lau, anh ta nói anh ta không có ý khác, anh ta cảm thấy sẽ có người tin không? Cuối cùng, tóm lại là Cảnh Hạo Đông bỗng đứng về phía của Sở Tuấn Thịnh rồi! Anh ta lạnh lùng nói: "Anh lo lắng...từ một người ga lăng thành tên lưu manh rồi, đừng nói tổng giám đốc Sở không tin anh, tôi cũng không tin!"
Hứa Lâm há miệng rất lâu sau cũng không biết giải thích thể nào, anh ta có chút ủ rũ mím môi: "Chuyện này, tôi xin lỗi cô Vân!"
Nói xong anh ta nhìn Vân Yến, thái độ thành khẩn: "Cô Vân, xin lỗi nhưng tôi vừa nãy thật sự là không cố ý, tôi...tôi chỉ là thích cô, muốn nói chuyện với cô thêm hai ba câu mà thôi, thực sự không có ý khác! Hơn nữa, trước mặt mọi người tôi không vô liêm sỉ như vậy, mong cô tin tưởng tôi!"
Sở Tuấn Thịnh che Vân Yến ở đằng sau, lại không ngờ rằng Hứa Lâm còn nói mấy câu như thế với Vân Yến.
Sở Tuấn Thịnh tức giận nhắm mắt lại, anh ta thật sự hối hận vừa nãy không đạp cái tên Hứa Lâm này ngã lăn xuống đất trước mặt mọi người, trước mặt anh lại còn dám thổ lộ tỏ tình với người phụ nữ của anh!
Anh ta không khách khí lạnh lùng nói: "Vậy anh cảm thấy anh là người thứ ba thì vô liêm sỉ sao?"