Lâm Kim Thư bất ngờ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, Lâm Tử Hy, Lâm Tuấn Kỳ, tên của bọn họ không phải là giống tên chị em sao!
Cô mở miệng nói: “Thư ký Lâm là thư ký của công ty bạn tôi!”
Lâm Tuấn Kỳ đã hiểu.
Nhưng Lâm Tử Hy vẫn chưa hiểu: “Tuấn Kỳ, sao em lại quen cô Lâm?”
Lâm Kim Thư là vợ của Cảnh Hạo Đông, cô là thư ký của Mặc Tu Nhân mấy năm, chuyện này cô có biết!
Lâm Tuấn Kỳ cười giải thích: “Lâm Kim Thư chính là người trước đây em từng nói với chị, là đại thần trên mạng, lợi hại hơn em gấp ngàn lần!” Lâm Tử Hy giật mình, nhớ tới quả thực có chuyện như vậy, cô bất giác liếc nhìn Lâm Kim Thư.
Cô nhớ, Lâm Tuấn Kỳ rất hâm mộ người hacker trên mạng kia!
Cô cười nói: “Vậy chúc mừng em, thành công gặp gỡ thần tượng!”
Lâm Tuấn Kỳ ngại ngùng cúi đầu cười, nhìn qua còn có chút thẹn thùng.
Cảnh Hạo Đông nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Sở Tuấn Thịnh nở một nụ cười vui tươi, anh ta liếc nhìn Cảnh Hạo Đông đầy ẩn ý, anh ngồi xuống bên cạnh Lâm Tử Hy, cười hỏi Lâm Tuấn Kỳ: “Cậu Lâm đang làm việc ở đâu vậy?”
Lâm Tuấn Kỳ gãi tai, nhìn về phía Cảnh Hạo Đông: “Tôi làm việc ở công ty khoa học kĩ thuật game Cảnh Niên của Tổng giám đốc Cảnh đây!”
Sở Tuấn Thịnh ngơ ra, có chút kinh ngạc, giây tiếp theo, trực tiếp cười ra thanh tiếng: “Trùng hợp như vậy sao?”
Lâm Tuấn Kỳ có chút ngại ngùng: “Thật là trùng hợp, tôi không ngờ có thể gặp Tổng giám đốc Cảnh trong trường hợp này!”
Cảnh Hạo Đông nhíu mày, không ngờ nhân duyên lại kì diệu như vậy, đi một vòng rồi cũng quen nhau.
Anh ta nói: “Vì mọi người đều có duyên nên hôm nay hãy dùng bữa cùng nhau, gọi món gì tùy ý, tôi sẽ mời mọi người!”
Sở Tuấn Thịnh cười nhạo: “Nhà hàng của anh, anh không mời chẳng lẽ để chúng tôi mời?”
Lâm Tuấn Kỳ hơi ngạc nhiên khi nghe điều này, anh ta liếc nhìn Lâm Kim Thư, sau đó mở miệng hỏi: “Đây không phải nhà hàng của cô Lâm Kim Thư sao?”
Sở Tuấn Thịnh ngơ ra, ngay sau đó nghĩ tới một chuyện, mở miệng cười nói: “Em trai à, chẳng lẽ cậu không biết, Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư là vợ chồng sao?
Lâm Tuấn Kỳ bất ngờ, ngay sau đó, biểu cảm trên khuôn mặt đều không kiểm soát được, dùng mắt thường cũng thấy được cảm giác mất mát của anh ta.
Cảnh Hạo Đông cúi gằm mặt xuống.
Sở Tuấn Thịnh nở nụ cười, tên Lâm Tuấn Kỳ cũng quá non, cảm giác như một thằng bé chưa bị đánh, chưa trải sự đời thì không kiểm soát được biểu cảm của mình.
Lâm Kim Thư nhíu mày: “Gọi món ăn đi!” Cảnh Hạo Đông nhìn thấy hôm nay Lâm Kim Thư cũng không vui vẻ gì, nên cũng không nói thêm gì cả.
Mọi người đã gọi cơm và ăn cơm ở đây.
Bên kia, Mặc Tu Nhân cũng kêu Bạch Cẩm Sương ăn chút gì đó.
Cuối cùng, mọi người trong hai phòng bao cùng nhau rời đi. Lâm Tử Hy và Lâm Tuấn Kỳ cùng nhau đi rồi, hai vợ chồng Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư cùng nhau về nhà, Mặc Tu Nhân thấy Sở Tuấn Thịnh phải đi, gọi anh ta lại, anh đưa Bạch Cẩm Sương lên đằng trước nhắc nhở một chút, sau đó cùng Sở Tuấn Thịnh nói vài câu.
Sở Tuấn Thịnh nhíu mày: “Ý của Cẩm Sương là, không nên tỏ tình phô trương?”
Mặc Tu Nhân gật đầu: “Đúng vậy, Cẩm Sương nói, loại chuyện này là chuyện riêng tư, không nên công khai, ở chỗ đông người nếu Vân Yến thoải mái, đồng ý với anh thì tốt, nếu không đồng ý anh, không chừng cô ấy sẽ bị những người xung quanh bàn tán, nhất định sẽ không vui trong lòng. Đến lúc cô ấy sẽ lâm vào tình thế khó xử, đồng ý với anh cũng không được, không đồng ý với anh cũng không được! Đúng rồi, Cẩm Sương nhờ tôi nói với anh một câu, đó là có đôi khi thứ đơn giản nhất lại là thứ dễ chạm đến trái tim người ta nhất!”
Sở Tuấn Thịnh là người thông minh, anh ta ngay lập tức hiểu ý của Mặc Tu Nhân.
Mắt anh ta sáng lên: “Thay tôi cảm ơn Cẩm Sương!”
Mặc Tu Nhân liếc anh ta một cái: “Cẩm Sương đang ở bên kia, muốn cảm ơn sao không qua đó nói?”
Sở Tuấn Thịnh cười nói: “Không phải là sợ anh bụng dạ hẹp hòi sao!”
Mặc Tu Nhân nở nụ cười, biểu cảm khuôn mặt vô cùng phức tạp: “Thật vậy không?
Sở Tuấn Thịnh thấy sau lưng mình bỗng nhiên lạnh lạnh: “Thôi tôi đi trước, đi tìm Vân Yến, hai vợ chồng anh cũng mau về đi!”
Sở Tuấn Thịnh vừa dứt lời liền đi mất!
Thật ra những lời mà Bạch Cẩm Sương kêu Mặc Tu Nhân nói với Sở Tuấn Thịnh làm Sở Tuấn Thịnh cảm thấy rất cảm động! Anh ta cũng hiểu rằng Vân Yến gần đây không để ý tới anh ta là vì hôm đó ở trong xe anh đã cưỡng hôn Vân Yến, buộc Vân Yến thừa nhận anh là bạn trai cô, chọc cho cô khóc.
Bây giờ Vân Yến vẫn chưa tha thứ cho anh, nếu anh tỏ tình phô trương, không phải là không cho Vân Yến đường lui sao!
Anh ta lái xe lang thang không có mục đích, chiếc xe chạy tới chung cư của Vân Yến.
Trên đường, Sở Tuấn Thịnh nhìn thấy cửa hàng bán hoa ở ven đường, chợt nghĩ tới câu nói của Bạch Cẩm Sương, có đôi khi những điều đơn giản nhất lại là thứ dễ lay động lòng người nhất!
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên dừng xe, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm. “Hoa nào phù hợp để xin lỗi?"
Anh ta đọc vài dòng bình luận, cuối cùng đã đưa ra quyết định.
Anh ta vào cửa hàng bán hoa, lập tức có nhân viên cửa hàng chào đón: “Chào anh, không biết anh cần mua a gì?” Sở Tuấn Thịnh chỉ vào hoa hồng vàng: “Gói cho tôi một bó hoa hồng vàng!”
Đây là thứ mà anh ta tìm được trên mạng, để xin lỗi người yêu, thích hợp nhất là tặng hoa, tuy anh ta và Vân Yến chưa phải là người yêu, nhưng cũng coi là xin lỗi vì tình yêu!
Nghĩ đến đây, anh ta lại xoay người nhìn về phía hoa hồng đỏ. Hoa hồng đỏ từ trước đến nay luôn là sự lựa chọn tốt nhất, nhìn thấy cửa hàng có một bó hoa hồng đỏ, mắt Sở Tuấn Thịnh sáng lên, trong lòng đã nảy ra một ý tưởng.
Lúc Sở Tuấn Thịnh tới chỗ của Vân Yến, đã hơn 9 giờ tối.
Anh ta nhắn tin Vân Yến. Thịnh Thế Phồn Hoa: Yến Yến, xuống lầu, tôi chờ cô ở dưới lầu!
Anh ta nhắn tin qua, Vân Yến không phản hồi lại.
Sở Tuấn Thịnh bất lực, chỉ có thể gọi điện thoại cho
Vân Yến.
Điện thoại vang lên hai tiếng, đã bị Vân Yến tắt ngang, Sở Tuấn Thịnh dở khóc dở cười.
Cô gái Vân Yến này, có đôi khi thật là...rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Anh ta bất lực nở nụ cười, cuối cùng lấy điện thoại ra nhắn thêm một tin nữa.
Thịnh Thế Phồn Hoa: Yến Yến, nếu cô không xuống lầu, tôi sẽ lên lầu, hoặc là dùng loa hét lớn vài lần, cũng không thành vấn đề!
Trên lầu, Vân Yến vừa nhận được tin này, cô vô cùng tức giận!
Đồ lưu manh, đồ khốn kiếp! Dám dùng cách này để ép buộc cố!
Lúc trước, anh ta cưỡng hôn cô, buộc cô phải thừa nhận anh ta là bạn trai, cô còn chưa tính sổ, bây giờ đã không xin lỗi, còn dám uy hiếp cô, quả thực là...Vân Yến tức giận nghiên chặt răng.
Chẳng qua, cho dù là tức giận, cô cũng không dám thật sự để Sở Tuấn Thịnh hét tên mình trên loa ở dưới lầu, cho dù là Sở Tuấn Thịnh có bị bảo vệ lôi đi, nhưng nhiều người nghe tên cô như vậy, còn gì là thể diện nữa!
Nghĩ đến đây, Vân Yến cầm lấy điện thoại di động, giận dữ nhắn cho Sở Tuấn Thịnh một tin.
Vân Quyển Vân Thư: Chờ tôi!
Nhìn thấy tin nhắn của Vân Yến, Sở Tuấn Thịnh đang dựa vào thân xe, lập tức đứng thẳng người, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, đưa tay chỉnh lại cà vạt, sửa lại cổ tay áo, lúc này mới xoay người đi tới chỗ ghế sau, lấy ra một bó hoa hồng vàng.
Lúc Vân Yến xuống lầu, những gì cô nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Sở Tuấn Thịnh đứng dưới lầu cầm một bó hoa hồng vàng, chăm chú nhìn cô.
Vân Yến bất ngờ, bởi vì cô còn chưa kịp phản ứng, tại sao Sở Tuấn Thịnh lại tặng hoa hồng vàng cho cô.
Cô vừa suy nghĩ vừa đi tới chỗ Sở Tuấn Thịnh, cô xị mặt: "Anh tìm tôi có việc gì?
Sở Tuấn Thịnh nhìn Vân Yến, nghiêm túc nói: “Yến Yến, thật sự xin lỗi cô!" Vân Yến nghiêm nghị nói: “Anh không cần xin lỗi tôi, từ sau tránh xa tôi ra một chút là được rồi!”