Kiều Thanh Tuấn hoàn toàn không ngờ được rằng, cậu ta chỉ vừa mới ra khỏi nhà, bố mẹ đã sắp xếp ổn thoả cho việc cậu ta đi du học.
Đôi tay nắm chặt đầy sự tức giận khẽ run lên: "Bố mẹ...bố mẹ đã được sự đồng ý của con chưa? Sao bố mẹ dám thay con ra quyết định?"
Kiều Thanh Phong nghiêm mặt nói: “Con tiêu tiền của bố, sao bố không thể thay con làm chủ được chứ?"
Kiều Thanh Tuấn tức giận đá chân vào bàn: “Bố mẹ thích sắp xếp như nào thì sắp xếp, con chỉ nói một lời thôi, bố mẹ đừng có mong chờ việc con ra nước ngoài du học!” “Con không đi bố cũng bắt con phải đi bằng được!” Kiều Thanh Phong không còn xa lạ gì với kiểu này của con trai mình.
Kiều Thanh Tuấn tức giận đến mức nghiến chặt răng: "Cho dù bố có đuổi con đến đó, con cũng sẽ không đến trường học đâu!”
Kiều Thanh Tuấn tức giận, cậu ta cuối cùng cũng làm trái ý bố mẹ, dùng chân đạp cửa rồi chạy thẳng lên tầng"Rầm" một tiếng, cậu ta đóng sầm cửa lại, tiếng động đến mức ở tầng dưới đều nghe thấy
Sắc mặt của Kiều Thanh Phong hết sức khó coi, anh ta cực kỳ tức giận vì Kiều Thanh Tuấn.
Sở Tĩnh San có chút có xử: “Thanh Phong, làm sao bây giờ?”
Kiều Thanh Phong mặt mày ủ rũ, trầm giọng nói: “Không phải trước đây lúc nào nó cũng nghe lời cậu nó sao, em nói với Sở Tuấn Thịnh một tiếng, hay là...bảo cậu ấy đến đây xem sao!”
Nói thật lòng, mặc dù Kiều Thanh Phong rất tức giận, thế nhưng dù sao Kiều Thanh Tuấn cũng là con trai của mình, anh ta không thể nào bỏ mặc không quan tâm cậu ta được!
Sở Tĩnh San mím môi: “Vậy thì em sẽ gọi điện thoại hỏi
Sở Tuấn Thịnh xem sao!”
Sở Tĩnh San đã thu dọn tất cả tài liệu du học lại rồi mới gọi điện thoại cho Sở Tuấn Thịnh.
Vốn vĩ Sở Tĩnh San đã có suy nghĩ cho Kiều Thanh
Tuấn đi du học. Bây giờ, chỉ có Sở Tuấn Thịnh đề xuất chuyện này, cô ta mới có thể thực hiện mong muốn của mình được.
Hơn nữa, Kiều Thanh Tuấn trước đây rất nghe lời Sở Tuấn Thịnh, cũng rất ngưỡng mộ cậu của mình. Sở Tĩnh San suy nghĩ một lúc, chắc hẳn Sở Tuấn Thịnh sẽ có cách.
Điện thoại được kết nối, cô ta nói chuyện với Sở Tuấn Thịnh về phản ứng của Kiều Thanh Tuấn sau cuộc cãi vã, cô ta nói chuyện với Sở Tuấn Thịnh một lúc để hỏi xem nên giải quyết thế nào?
Sở Tuấn Thịnh im lặng một hồi, anh ta nói: “Lát nữa em sẽ đến xem nó thế nào!”
Sở Tĩnh San lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn em, Tuấn Thịnh!”
Sở Tuấn Thịnh vốn đã đoán được nếu như Kiều Thanh Tuấn biết trước rằng mình sẽ bị đưa đi du học, nhất định cậu ta sẽ làm loạn. Thế nhưng anh ta lại không ngờ rằng, Kiều Thanh Tuấn lại ngó lơ việc ra nước ngoài dù cho đã biết hết mọi việc. Xem ra vẫn phải để Sở Tuấn Thịnh đích thân đi giải quyết mới được.
Anh ta nói với Sở Tĩnh San vài câu, sau đó thu dọn tài liệu trên mặt bàn rồi ròi đi.
Khi Sở Tuấn Thịnh đến nhà họ Kiều thì đã là buổi chiều. Sở Tĩnh San và Kiều Thanh Phong đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt hai người thật sự rất khó coi.
Sở Tĩnh San hỏi: “Kiều Thanh Tuấn đâu?”
Sở Tĩnh San chỉ tay lên tầng: “Trong phòng đó!” Sở Tuấn Thịnh lại hỏi: “Cửa phòng khoá rồi sao?”
Kiều Thanh Phong ngày người, lập tức nói với Sở Tĩnh San: “Không cần biết cửa phòng có khoá hay không, em cứ đưa chìa khoá cho Tuấn Thịnh đi!”
Sở Tĩnh San vội vàng đi tìm chìa khoá cho Sở Tuấn Thịnh.
Sở Tĩnh San cầm chìa khoá rồi đi lên tầng, nhìn thấy cánh cửa nắm chặt, anh ta bước lên phía trước nhẹ nhàng vặn nắm cửa thế nhưng cửa không mở được. Anh ta tự mình cắm chìa khoá vào mở cửa.
Cửa phòng vừa mở ra, giọng nói tức giận của Kiều Thanh Tuấn từ trong chăn truyền đến: “Con nói rồi con không ăn, đừng có làm phiền con!”
Sở Tuấn Thịnh nhìn cậu nhóc đang nằm co ro trong chăn bông, không nói câu nào, thế nhưng cũng không rời đi.
Kiều Thanh Tuấn im lặng một lúc, rồi lại tức giận nói tiếp: “Cũng đừng nghĩ đến việc bắt con ra nước ngoài, có đánh chết con cũng không đi đâu! Bố mẹ từ bỏ suy nghĩ đó đi!”
Lúc này, Kiều Thanh Tuấn vẫn nghĩ rằng là bố mẹ mình thương xót cậu ta đang giận dữ, không ăn cơm nên mới muốn nói vài lời ngon ngọt cho mình mềm lòng! Kết quả lúc này, Sở Tuấn Thịnh cuối cùng cũng lên tiếng: “Cháu không ăn cơm thì đó là quyền tự do của cháu, dù sao thì có đói mà không chết là được. Kể cả là cháu có đói đến mức ngất đi, cũng vẫn có thể truyền dịch cho cháu!”
Nghe thấy những lời này, Kiều Thanh Tuấn đột nhiên mở chăn ra, cậu ta đã chán với việc nằm trong chăn lâu như thế, mặt hơi đỏ lên, tức giận nhìn chằm chằm Sở Tuấn Thịnh: “Cậu đến đây làm gì?”
Sở Tuấn Thịnh trả lời với vẻ mặt bình Tĩnh: “Đến đây giảng đạo lý cho cháu nghe!” “Cháu không muốn nghe lời của cậu nói, cậu đi ra ngoài đi!” Giọng điệu của Kiều Thanh Tuấn rất tệ.
Sở Tuấn Thịnh vẫn hết sức bình thản: “Được người khác tin tưởng nên bố mẹ của cháu mới gọi cậu đến, vậy thì cậu sẽ phát huy vai trò của mình. Trước tiên, cậu có thể đứng ở đây, cháu không có tư cách đuổi cậu ra ngoài, bởi vì mặc dù đây là ở nhà cháu, thế nhưng trên giấy chứng nhận bất động sản ghi tên của bố mẹ cháu. Tiếp theo, cháu cứ luôn mồm luôn miệng nói với cậu rằng cháu không ra nước ngoài, thậm chí cháu còn nói với bố mẹ cháu dù có bị bắt trói đi cũng sẽ không đi học. Theo như quan điểm của cậu, những hành động này của cháu vô cùng ngây thơ đó. Cháu có học hay không là do khả năng học hành của cháu, sau này trong tương lai cháu không có bản lĩnh, không có năng lực cũng là việc của cháu. Cháu vẫn thật sự cho rằng cháu có thể sử dụng chuyện này để đe doạ người khác sao? Cuối cùng, sau khi gặp bế tắc với bố mẹ, cháu chỉ biết mất bình tĩnh và nhốt mình trong phòng, cháu hành xử như vậy có cảm thấy xứng đáng với bố mẹ cháu không? Hơn nữa, mặc dù cháu không quan tâm đến tiền bạc của bố mẹ, thế nhưng bây giờ cái ăn cái mặc, chỗ ở của cháu và mọi thứ đều là sử dụng những đồng tiền đó. Kiều Thanh Tuấn, bây giờ khi cháu không có năng lực, nhất định đừng có ghét bỏ những gì người khác cho cháu, đừng có hở ra là không bằng lòng, bởi vì cháu không có tư cách đó!” “Cậu.” Khuôn mặt Kiều Thanh Tuấn trở nên đỏ bừng sau khi nghe Sở Tuấn Thịnh nói, vẻ mặt khó chịu cực độ. Những gì Sở Tuấn Thịnh nói đều là sự thật, thế nhưng, từng câu từng chữ đều như mũi dao đâm vào lòng tự trọng của cậu ta. Hơn nữa, Kiều Thanh Tuấn không muốn ra nước ngoài bởi vì cậu ta mới phải lòng Vân Yến. Nếu như ra nước ngoài rồi, sau này cậu ta sẽ không bao giờ có cơ hội được ở bên Vân Yến, cậu ta thật sự không có cách nào để chấp nhận việc này!
Thêm vào đó, bố mẹ cậu ta tự đưa ra quyết định này, không hề hỏi han nguyện vọng của cậu ta. Làm như vậy thì coi cậu ta là cái gì chứ? Kiều Thanh Tuấn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Tuy nhiên, đối mặt với những câu chữ đầy đả kích của Sở Tuấn Thịnh, Kiều Thanh Tuấn lại nghĩ đến việc mình không nỡ xa Vân Yến, rồi nghĩ đến sự tức giận với bố mẹ mình, trong đầu cậu ta chợt nảy ra một suy nghĩ. Cậu ta ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn Sở Tuấn Thịnh: “Là cậu, là cậu làm, đúng không?”
Vẻ mặt của Sở Tuấn Thịnh vẫn hết sức bình tĩnh, anh ta không hề có ý định phủ nhận: “Nếu là cậu thì sao nào? Cháu chỉ cần biết một câu nói của cậu có thể thay đổi được suy nghĩ của bố mẹ cháu, bởi vì...bọn họ biết rằng cậu muốn tốt cho cháu. Kể cả cháu có nói chuyện về Vân Yến ra, bố mẹ cháu cũng vẫn sẽ kiên quyết bắt cháu ra nước ngoài. Vì thế..bây giờ cháu...rốt cuộc là lấy tư cách gì để chống đối cậu đây hả?”
Sắc mặt Kiều Thanh Tuấn tái mét đi: "Cậu...cậu quá đáng. Cậu lại dùng cách này để ép cháu bỏ đi, còn lâu mới vì tốt cho cháu. Cậu là vì muốn loại bỏ đi tình địch, cậu sợ cháu theo đuổi được Vân Yến, có phải không hả? Cậu là cái đồ nhát gan!”
Sở Tuấn Thịnh khinh thường liếc nhìn Kiều Thanh Tuấn: “Loại bỏ một tình địch là cháu sao? Sợ cháu? Đồ nhát gan? Kiều Thanh Tuấn, cháu chắc chắn mấy lời nói này có thể khiến cậu sợ hãi sao? Cậu chẳng qua là ghét cháu ngáng đường cậu thôi, hơn nữa cháu làm gì biết dùng não đầu, còn đòi theo đuổi phụ nữ hả? Cháu còn không mau ra nước ngoài mà học hỏi thêm đi!”
Kiều Thanh Tuấn tức giận ném cái gối xuống dưới chân Sở Tuấn Thịnh: “Kể cả là cậu có loại bỏ được cháu, thì vẫn còn có những người đàn ông khác nữa. Vân Yến tài giỏi như vậy, cậu có thể lại bỏ tất cả những người đàn ông xung quanh cô ấy sao?”
Vừa rồi Sở Tuấn Thịnh không tránh đi, chiếc gối rơi vào người cũng không khiến anh ta cảm thấy đau hay ngứa ngáy, anh ta vỗ vỗ chỗ bị gối động vào rồi chậm rãi lên tiếng: “Cậu chỉ cần cô ấy làm bạn gái của cậu là được rồi, sao còn phải loại bỏ những người đàn ông khác xung quanh cô ấy chứ? Cháu nói xem, cháu chỉ là... Nhìn bộ dạng của cháu kìa...xem ra cháu vẫn chưa lĩnh hội được ý của cậu đâu!”
Kiều Thanh Tuấn tức giận đến mức cảm thấy như có khỏi bốc ra khỏi đầu, nhưng Sở Tuấn Thịnh vẫn cứ giữ thái độ bình Tĩnh đó. Cậu ta tức giận nhìn chăm chăm vào Sở Tuấn Thịnh: “Vận Yến còn lâu mới trở thành bạn gái của cậu, cô ấy sẽ không thích người đàn ông như cậu đâu!”
Sở Tuần Thịnh mim cười, giọng điệu đầy sự chế nhạo: “Cháu không phải cô ấy, làm sao cháu biết được?"