Hai mắt Hứa Phồn Tinh lóe lên, cảm thấy bản thân đù như thế nào cũng không thể hạ thấp mình ở trước mặt Bạch Cẩm Sương, cô ấy ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dạng khinh người: "Đương nhiên là tôi sẽ để cho mối quan hệ hợp tác giữa Tu Nhân và cô bị huỷ bỏ. Còn nữa, không lâu nữa, tôi và Tu Nhân sắp kết hôn, chúng tôi sắp gặp bố mẹ hai bên, cho nên, tôi khuyên cô vì danh tiếng của bản thân vẫn không nên nhớ tới chồng của người khác!”
Hứa Phồn Tinh ở phía sau lưng Bạch Cẩm Sương và nói.
Mặc Tu Nhân nhìn Hứa Phồn Tinh trìu mến, rốt cuộc là trí nhớ của cô ấy không tốt, hay là não Hứa Phồn Tinh bị hỏng?
Hơn nữa...điều nực cười hơn nữa là Hứa Phồn Tinh nói bọn họ sắp kết hôn và gặp bố mẹ hai bên, thế người cùng bản thân đi lấy giấy chứng nhận ma à!
Có lẽ nào, Mặc Tu Nhân mà cô ấy đang nói đến không phải cùng một người?
Lúc Bạch Cẩm Sương đang tự mình suy nghĩ, Vân Yến đột nhiên từ bên ngoài đi vào.
Cô ấy đi tới rửa tay, nhìn không thấy Hứa Phồn Tinh, trực tiếp hỏi Bạch Cẩm Sương: "Sao cậu lại trốn vào đây? Dù không phải là phù dâu, thì cũng phải đi xem quần áo của Bông Vải như thế nào chứ!”
Bạch Cẩm Sương liếc mắt nhìn Hứa Phồn Tinh mím chặt môi, mở miệng nói: "Ở đây không còn chuyện gì nữa, mau ra ngoài!”
Vân Yến nghe được lời này, đột nhiên dùng cánh tay nắm lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương, thần bí nói: "Vừa rồi bị Sở Tuấn Thịnh quấy rầy một chút, tớ quên hỏi cậu, tối hôm qua cảm giác thế nào?”
Bạch Cẩm Sương trong nháy mắt nghĩ đến đêm qua ở trong biệt thự Di Cảnh Viên, tình huống Mặc Tu Nhân làm chuyện đó, cô đỏ mặt buồn bực nói: "Cái gì mà thế nào rồi!”
Vân Yến nhếch môi: "Đương nhiên là cảnh tổng giám đốc Mặc tỏ tình với cậu rồi, thật đúng là người có tiền! Lần đầu tiên tớ ghen tị với cậu đấy, cậu biết không? Nếu ông trời có thể ban cho tớ một người chồng như vậy, tớ có chết cũng không hối tiếc!”
Vân Yến nói một cách chân thành, hoàn toàn không chú ý tới Hứa Phồn Tinh bên cạnh, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bạch Cẩm Sương sắc mặt ẩn ý, cười cười: "Cậu không cần hâm mộ hay ghen tị với tớ, nếu muốn, Sở Tuấn Thịnh đều sẽ cho cậu!”
Vân Yến bĩu môi: "Tớ với anh ấy...haiz.còn chưa có gì, anh ấy mặc kệ tớ hai ngày nay! Hơn nữa...ngay cả khi anh ấy đã cứu tôi trước đây, việc anh ấy lừa dối tôi không thể xóa bỏ, thái độ của anh ấy như vậy, tớ thậm chí không biết anh ấy đang nghĩ cái gì! Nói không chừng ấy đã hối hận!”
Hai mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên: "Có lẽ là anh ấy cảm thấy, cậu còn tức giận chuyện trước đây anh ấy lừa gạt cậu!”
Vân Yến nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: "Tức giận đương nhiên vẫn là tức giận, nhưng...cản kích thì vẫn có... Bỏ đi, đừng nói tới chuyện này nữa, tớ cảm thấy con người thực sự là sinh vật rất phức tạp, hãy nói về cậu và Mặc Tu Nhân đi, cậu thực sự không có kế hoạch tổ chức đám cưới sao?"
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương nhìn vào trong gương, bắt gặp sắc mặt xanh mét Hứa Phồn Tinh, ánh mắt không thể tin được, cô cười cười, ẩn ý nói: "Trước mắt dự định không tổ chức hôn lễ, chờ Vân Thành Nam cùng Bạch Mai kết hôn trước, chúng tớ mời mọi người ăn cơm!”
Ánh mắt Vân Yến lập tức sáng lên: "Thật sao? Điều này thật tuyệt vời, tất cả chúng ta sẽ gặp mặt nhau! Chắc là rất náo nhiệt.” Bạch Cẩm Sương cười cười: "Ừm, chúng ta mau ra ngoài đi!” Vân Yến cười đuổi theo.
Hai người vừa đi tới cửa phòng vệ sinh, liền nghe được Hứa Phồn Tinh có chút sốt ruột kêu Bạch Cẩm Sương: "Bạch Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương quay đầu nhìn cô ấy một cái: "Có việc gì không?”
Giọng Hứa Phồn Tinh có chút chua xót: "Cô và Mặc Tu Nhân...lấy giấy chứng nhận rồi sao?”
Bạch Cẩm Sương cười cười: "Đúng vậy, tôi cùng Mặc Tu Nhân hôm qua vừa mới lấy được chứng nhận, vừa rồi nghe được những lời của cô, tôi còn suýt chút nữa cho rằng, chuyện ngày hôm qua lấy được chứng nhận là tôi đang nằm mơ
Hứa Phồn Tinh không cam lòng, tức giận trừng mặt nhìn Bạch Cẩm Sương: "Vì sao lại như vậy. Anh ấy rõ ràng thích tôi.."
Vân Yến hoàn toàn mơ hồ, cô ấy kéo tay áo Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, cái này...có chuyện gì xảy ra vậy?”
Bạch Cẩm Sương sờ sờ mũi: "Có thể là cô ấy nằm mơ thấy mình kết hôn với Mặc Tu Nhân, cho nên đến trước mặt tớ diễu võ dương oai thôi!”
Vân Yến: "...Não cô ấy có vấn đề sao!”
Bạch Cẩm Sương mở hai tay ra: "Ai biết được?”
Vân Yến nhịn không được nói với Hứa Phồn Tinh bên kia bồn rửa tay: "Có một số người thật đúng là biết cách suy diễn, quả thực không tự lượng sức, hiện tại ở Trà Giang ai không biết, Cẩm Sương chính là bà Mặc, tối hôm qua Tổng giám đốc Mặc vừa tỏ tình với Cẩm Sương, nhiều màn hình LED như vậy đồng thời phát sóng trực tiếp, hết lần này tới lần khác có vài người, còn không tự lượng sức tìm kiếm chính thất, e rằng là cô ấy quá thoải mái rồi!”
Bạch Cẩm Sương cười lôi kéo Vân Yến: "Đi thôi, sao cậu lại giống như một đứa trẻ vậy!”
Vân Yến cười nói: "Hết cách, tớ còn chưa thấy ai tự suy diễn mà có bệnh như cô ấy!”
Bạch Cẩm Sương cùng Vân Yến nói chuyện rời đi, Hứa Phồn Tinh phẫn nộ, tay đập vào bồn rửa tay, đôi mắt đỏ hoe vì đau đớn, vì sao lại như vậy?
Mặc Tu Nhân rõ ràng mỗi lần gặp cô ấy, đều liếc mắt đưa tình với...nhất định là Bạch Cẩm Sương, người phụ nữ này, đã dùng thủ đoạn xấu xa gì rồi, nhất định là như vậy!
Hứa Phồn Tinh nằm chặt tay, cô ấy nhất định phải vạch trần lời nói dối của Bạch Cẩm Sương! Để Mặc Tu Nhân nhìn rõ bộ mặt thật của cô!
Bạch Cẩm Sương và Vẫn Yến vừa từ phòng vệ sinh đi ra, liền thấy Sở Tuần Thịnh đứng ở một bên, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh ta nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vân Yến, hai mắt liền sáng lên.
Vân Yến có chút không được tự nhiên, mím môi, tính cùng Bạch Cẩm Sương rời đi, kết quả, ngay khi bọn họ muốn đi ngang qua bên cạnh Sở Tuấn Thịnh, Sở Tuấn Thịnh nắm lấy cánh tay Vân Yến: "Chúng ta nói chuyện đi!”
Vân Yến cau mày: "Chúng ta không có gì để nói!”
Hai mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên, nhìn thoáng qua Sở Tuấn Thịnh, thái độ Sở Tuấn Thịnh có chút không tự nhiên: "Cẩm Sương, cô đi trước, tôi có chuyện muốn nói với Vân Yến!”
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt, gật gật đầu: "Ok, vậy tôi đi xem Bông Vải và Đa Đa trước!” Bạch Cẩm Sương nói xong, liền xoay người rời đi.
Vân Yến thái độ có chút không tốt: "Sở Tuấn Thịnh, rất cuộc anh muốn làm cái gì?”
Sở Tuấn Thịnh có chút bất lực: "Vân Thư, cô đừng tức giận, được không?”
Vân Yến nghe được lời xưng hô này, lập tức tức giận: "Tôi tên là Vân Yến, không phải là Vân Thư. Còn nữa, anh cũng không cần xin lỗi tôi, anh cứu tôi, anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi có cái gì tức giận, nói đúng hơn là có tư cách gì tức giận, hơn nữa, tôi còn phải cảm ơn anh!”
Nghe Vân Yến châm chọc, trong lòng Sở Tuấn Thịnh thật sự bất lực: "Cô biết đấy, tôi không cần cô cảm kích tôi, tôi chỉ muốn cô khoẻ lại!” . Truyện Dị Năng
Vân Yến trong lòng vừa tức vừa buồn bực, anh ta nói chân thành như vậy, còn không phải là muốn chối bỏ hết mọi chuyện từ sau ngày hôm đó.
Giọng điệu của cô ấy sắc nét: "Thật không may, tôi không có cảm xúc nào khác ngoại trừ lòng biết ơn!”
Sắc mặt Sở Tuấn Thịnh lập tức khó chịu: "Vẫn Yến, cô nhất định phải nói những lời này với tôi như vậy sao? Chẳng lẽ cô thật sự không cách nào tha thứ cho tôi, một cơ hội cũng không chịu cho tôi sao?”