Bạch Cẩm Sương nghiến răng, sắc mặt nguy hiểm: “Mặc Tu Nhân!”
Khóe mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Có lẽ là ở trong xe đó! Chắc lúc anh lên quên cầm rồi!”
Bạch Cẩm Sương lúc này: “Vậy giờ ai xuống lấy?”
Mặc Tu Nhân không thèm ngẩng đầu lên: “Ai cũng được!"
Bạch Cẩm Sương thở hổn hển, khẽ cười một tiếng, giọng cười mang theo nguy hiểm nói: “Mặc Tu Nhân, một vừa hai phải thôi!”
Sau khi Mặc Tu Nhân nghe xong thì trong lòng vang lên báo động, lập tức đứng dậy: “Anh đi lấy
Thực ra, lúc Bạch Cẩm Sương chịu thua thì anh đã không còn giận nữa rồi, lúc này cũng hoàn toàn không còn giận đổi gì nữa.
Nhưng mà anh thấy Bạch Cẩm Sương dỗ mình vui vẻ như vậy nên trong lòng cũng vui vẻ theo, nên cứ làm bộ làm tịch nãy giờ.
Thấy Bạch Cẩm Sương sắp tức giận tới nơi rồi thì sao anh còn dám giả bộ tiếp nữa chứ.
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân vội vàng cầm chìa khóa xe đi ra cửa thì nhịn không được mà bật cười, xem như anh biết điều
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân uống thuốc xong mới thở phào nhẹ nhõm, cô nói: “Tối nay em phải về bên kia đây!
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô: “Vậy em về đi, anh cũng không ngăn em nữa!
Bạch Cẩm Sương nhướng mày: “Được, vậy em đi đây!” Mặc Tu Nhân cụp mắt xuống: "Vậy em về đi!
Bạch Cẩm Sương nhìn anh, nghĩ đến việc tối mai người nhà hai bên cùng nhau ăn cơm, cô cũng không có ý định tổ chức hôn lễ, nên đối với cô ngày mai cũng giống như một hình thức đơn giản mà thôi.
Bởi vì dựa theo tập tục, vì điềm lành nên tối nay hai người họ không thể ở chung được. Bạch Cẩm Sương thấy cô vẫn nên về thi hơn!
Cô đi đến trước cửa, nhịn không được mà liếc nhìn Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân ngồi trên ghế sofa, tư thế vẫn không thay đổi.
Cô nhịn không được nói: “Tâm trạng không tốt thì cũng không được hút thuốc đầu đó, biết chưa?”
Mặc Tu Nhân ngẩng đầu lên nhìn cô: “Nếu không kiềm chế được thì sao?”
Khỏe mất Bạch Cẩm Sương lóe lên: "Sau khi người nhà hai bên ăn cơm xong thì em sẽ đi lĩnh chứng với anh, lĩnh chứng xong thì chúng ta sẽ sống chung với nhau, đến lúc đó nếu anh không vui thì em sẽ dỗ anh, còn nếu anh không kiềm chế được.
Trong mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên sự xảo quyệt Thi ern sẽ trói anh lại
Sau khi Bạch Cẩm Sương nói xong thì bật cười rồi mở cửa rời đi.
Mặc Tu Nhân sững sờ nhìn cánh cửa, sau đó cúi đầu bật cười.
Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đi làm trước.
Mặc Tu Nhân đã đặt phòng bao ở nhà hàng Minh Toàn trước, bọn họ định để người nhà hai bên sẽ ăn một bữa cơm vào buổi trưa. Thời gian đến rồi nên mọi người trong nhà cũng bắt đầu đi, đợi đến buổi trưa thì hai người họ mới sang đó.
Sắp tới buổi trưa rồi, Bạch Cẩm Sương dọn dẹp đồ trên bàn làm việc, đang định đi về.
Tổng Đình Nguyên gọi điện thoại nói với cô, ông ta đã đến nhà hàng Minh Toàn rồi, dù chỉ nói chuyện qua điện thoại nhưng Bạch Cẩm Sương vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Tổng Đình Nguyên.
Thực ra, cô cũng có thể hiểu được Tổng Đình Nguyên chưa bao giờ nghĩ tới ông ta có thể làm bố nhanh và được chấp nhận như thế
Nhưng Bạch Cẩm Sương thấy đây chỉ là chuyện sớm muộn thôi, dù sao Tổng Đình Nguyên cũng luôn một lòng hướng về cô và Đỗ Yến Oanh, nên cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được.
Lúc Bạch Cẩm Sương đi từ phòng làm việc ra thì đã thấy xe của Mặc Tu Nhân đang đỗ ngay vị trí mà cô hay đỗ xe rồi, sau khi Mặc Tu Nhân đưa đón cô thì cô cũng hiếm khi đỗ xe ở vị trí này nữa.
Cô đi qua, cửa sổ xe hạ xuống, Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô: “Lên xe đi!”
Bạch Cẩm Sương lên xe rồi liếc nhìn Mặc Tu Nhân: “Em còn muốn đi đón mẹ em nữa, chắc giờ này bà ấy đang ở cổng trường mẫu giáo chờ Bông vải rồi!”
Mặc Tu Nhân nói: “Anh sẽ đi cùng em!”
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân khởi động xe, nhịn không được mở miệng nói: “Thực ra sau này anh có thể không cần phải đưa đón em đâu, em tự lái xe đi làm cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều việc đó!”
Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô: “Thời gian sống chung một ngày của chúng ta đã chỉ có tí tẹo thế rồi mà em còn muốn nghĩ cách giảm thêm nữa à?”
Bạch Cẩm Sương khẽ chau mày: “... Em không phải có ý đó!” Mặc Tu Nhân nói: “Nếu không phải có ý đó thì đừng nói mấy lời như vậy nữa!”
Bạch Cẩm Sương bĩu môi: “Biết rồi!”
Cũng xem như là cô đã phát hiện ra từ sau khi anh tức giận vào tối hôm qua thì tính nết của Mặc Tu Nhân nhất thời đã thay đổi một chút rồi, có hơi kiêu ngạo chút rồi. Nghĩ đến việc áp dụng từ kiêu ngạo này lên người một người lạnh lùng và ngang ngược như Mặc Tu Nhân thì Bạch Cẩm Sương không khỏi nhếch mép cười.
Trong lúc chờ đèn đỏ trên đường, Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô: “Em cười cái gì?”
Bạch Cẩm Sương vừa cười vừa lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em phát hiện ra... hôm nay anh đẹp trai lắm luôn! Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô: “Ngày nào anh chẳng đẹp trail
Bạch Cẩm Sương: “
Thế thì anh cũng tự luyến quá rồi đó!
Sau khi qua đèn đỏ, Mặc Tu Nhân tiếp tục lái xe đến trường mẫu giáo, anh đột nhiên hỏi Bạch Cẩm Sương: “Em có hỏi dì Đỗ xem sau này bà ấy định sống ở đâu không?”
Bạch Cẩm Sương cau mày: “Cái gì mà sống ở đâu?” Mặc Tu Nhân nói: “Chiều hôm nay anh đã xin nghỉ rồi, chúng ta đi lĩnh chứng đi!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Cũng được, chuyện này không phải đã nói từ trước rồi à!”
Mặc Tu Nhân lại nói: “Lĩnh chứng xong rồi thì chúng ta cũng có thể chuyển nhà rồi, anh đã cho người dọn dẹp nhà mới xong hết cả rồi!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương có hơi tinh tế: “Vội thế cơ à, thể thì em có thể hỏi một chút là nhà mới ở đâu không?” Mặc Tu Nhân liếc nhìn cô, hình như có hơi không vui: “Em thấy vội à? Không phải anh đã nói với em từ trước rồi à, lúc đó anh đã bắt đầu chuẩn bị rồi!”
Bạch Cẩm Sương nghe ra được tâm trạng của Mặc Tu Nhân, vội vàng lắc đầu: “Không lo không lo, em chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng mà anh vẫn chưa nói nhà mới ở đâu đâu!”
Mặc Tu Nhân nói: “Ở khu nhà có tên là Di Cảnh Viên, là một khu biệt thự ở trung tâm thành phố, được xây dựng rất tốt, yên tĩnh giữa sự ồn ào. Chỗ đó cách nơi làm việc của hai chúng ta, và cả trường mẫu giáo của Bông vải cũng không xa lắm. Xung quanh còn có trường tiểu học, trường trung học trọng điểm của thành phố, rất tốt!”
Sau khi Bạch Cẩm Sương nghe xong mấy lời của Mặc Tu Nhân thì chân thành cảm thán: “Chỗ đó thực sự rất tốt!”
Mặc Tu Nhân “ừm một tiếng: “Vậy nên chiều nay chúng ta có thể chuyển nhà rồi, em hỏi dì Đỗ xem có muốn ở chung với chúng ta không!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Được, không thành vấn đê!"
Khi xe chạy đến trước cửa trường mẫu giáo thì Đỗ Yến Oanh đã đón Tần Minh Huyền rồi, sau khi bọn họ lên xe rồi thì Mặc Tu Nhân mới lái xe đi đến nhà hàng Minh Toàn.
Bởi vì có Đỗ Yến Oanh ở đây nên Bạch Cẩm Sương cũng không thể nói chuyện không hề kiêng dè gì với Mặc Tu Nhân được. Nhưng mà cô vẫn hỏi Đỗ Yến Oanh xem bà ta có muốn ở chung với bọn họ hay không.
Kết quả là Đỗ Yến Oanh lắc đầu: “Mẹ không đi đâu, có thời gian thì mẹ sẽ thường xuyên sang thăm Bông vải là được rồi, mẹ vẫn sẽ ở chỗ hiện tại thôi!”
Thực ra, Đỗ Yến Oanh cũng muốn qua đó sống, thuận tiện giúp Bạch Cẩm Sương chăm sóc con cái! Nhưng dù sao Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương vẫn còn trẻ, nếu bà ta sống ở bên đó thì đến lúc đó hai người chắc chắn sẽ phải chăm sóc cho bà ta, cũng có thể sẽ không được tự nhiên cho lắm.
Vậy nên cuối cùng Đỗ Yến Oanh vẫn quyết định không sang đó.
Bạch Cẩm Sương gật đầu: “Vâng, vậy chiều nay còn chuyển nhà!”
Đỗ Yến Oanh vô cùng ngạc nhiên: “Gấp như vậy à?”
Bạch Cẩm Sương vô thức liếc nhìn Mặc Tu Nhân, Mặc Tu Nhân vẫn không có biểu cảm gì mà lái xe, Bạch Cẩm Sương cười nói: "Không gấp đâu mẹ, lúc trước bọn con đã chuẩn bị nhà xong hết cả rồi!”
Đỗ Yến Oanh gật đầu, cũng không nói gì nữa hết.
Xe dừng lại trước nhà hàng Minh Toàn, Bạch Cẩm Sương vừa mới xuống xe thì nhìn thấy có người bị đuổi ra khỏi nhà hàng Minh Toàn.
Một người đàn ông để kiểu tóc mái tiêu, đẩy một người phụ nữ tàn tật, sắc mặt hai người vô cùng bối rối.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy giọng nói lạnh lùng của bảo vệ của nhà hàng Minh Toàn: “Đúng là chỗ nào cũng dám tới, muốn xin cơm thì đi xin chỗ khác đi!”
Người phụ nữ đang ngồi xe lăn kia hét lên: “Tôi không phải đi xin cơm, mẹ tôi vừa mới đi vào trong này rồi!”
Bảo vệ khịt mũi cười một tiếng, sau đó đánh giá Bạch Linh Lan một lượt: “Người đến đây ăn cơm đều là những người giàu có có tiền, với bộ dạng này của cô mà mẹ cô có thể tới đây ăn cơm được à?”