"Bố em?" Mặc Tu Nhân giật mình nhìn thoảng qua Bạch Cầm Sương, anh thật sự không ngờ, cũng chỉ không gặp một buổi chiều, Bạch Cầm Sương sao lại đột nhiên bắt đầu gọi Tổng Đình Nguyên là bố rồi.
Bạch Cầm Sương cười tủm tỉm lấy tay chống ót, tựa vào cửa kính xe, nhìn về phía Tu Nhân: "Rất bất ngờ à?"
Mặc Tu Nhận gật gật đầu: "Vô cùng bất ngờ!"
Trong mắt Bạch Cầm Sương mang theo ý cười: "Vậy em sẽ giải thích nghi ngờ cho anh nhé, thực ra nói đến chuyện này, thì không thể không nói đến một tin tức tốt!" "Tin tức tốt gì?" Mặc Tu Nhân nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Bạch Cẩm Sương, nhịn không được cong ánh mắt. Bạch Cẩm Sương nói: "Bệnh tình của Bông Vải có thể hoàn toàn chữa khỏi
Mặc Tu Nhân đột nhiên giảm phanh lại, kinh ngạc nhìn
Bạch Cẩm Sương: "Em nói cái gì?" Bạch Cẩm Sương bóp bóp miệng: "Lái xe đàng hoàng. đừng đột nhiên phanh xe, lúc nhanh lúc chậm, em không thể nói cho anh biết được!"
Mặc Tu Nhân nhìn thấy dáng vẻ của cô khẽ cười, cười hòa nhã lắc lắc đầu: "Ngoan, đừng thừa nước đục thả câu, nói đàng hoàng
Bạch Cẩm Sương nhấp nhấp môi: "Em nghe chú Đàm nói nói, phương thuốc mà bố em cho em, thành phần thuốc chế thành hỗn hợp, là bước quan trọng để nghiên cứu ra phương pháp chữa trị bệnh hen suyễn tận gốc!"
Mặc Tu Nhận thật không ngờ rằng, sẽ có được tin tức tốt như vậy: "Thật vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương cười nói: "Đương nhiên là thật rồi, tin tức thế này, chú Đàm sẽ không tùy tiện nói lung tung đâu!" Mặc Tu Nhân nghĩ đến Tần Minh Huyền phát bệnh vài lần, liền nghĩ rốt cuộc cũng có nghiên cứu ra thuốc chữa khỏi hoàn toàn, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, căn bản không thể che giấu.
Anh nhịn không được mở miệng: "Thật sự quá tốt rồi!"
Bạch Cẩm Sương nói đến đây, đem thuốc Đàm Phi Tuấn từ đầu lấy được, đặt ở giữa chỗ ghế lái và phó lái, mở miệng nói: “Thuốc này em giúp anh lấy rồi, thuốc lần này nhất định sẽ có tác dụng phụ, nhưng mà sẽ không quá nghiêm trọng, chẳng qua là, hiệu quả nhanh, trong vòng một tuần, độc tố trong cơ thể anh có thể tương đối được làm sạch rồi, lần này, anh phải ngoan ngoan uống thuốc cho em!”
Mặc Tu Nhân chỉ cười mà không nói.
Bạch Cẩm Sương nhưởng mày: "Làm sao, không đồng Ánh mắt Mặc Tu Nhân đen láy, sâu thẳm nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: “Em yêu, em vất vả rồi!”
Mặt Bạch Cẩm Sương đỏ lên, lại nghe thấy Mặc Tu Nhân nói: “Lần này anh nhất định sẽ ngoan ngoãn uống thuốc!”
Bạch Cẩm Sương khẽ hừ một tiếng: “Cho dù anh uống thuốc, em cũng phải bất ngờ giám sát anh, ai biết anh có thật sự uống hay không!” Âm thanh Mặc Tu Nhân vang theo ý cười: “Được, đều nghe theo lời em!”
Bạch Cẩm Sương ngồi thẳng người: “Em vẫn chưa nói với anh, tại sao lại đột nhiên đồng ý thừa nhận bố em, đúng không, thật ra, cũng không phải là đột nhiên, lúc trước quả thật trong lòng cũng không oán hận ông ấy như vậy, lần này ông ấy cung cấp cho loại thuốc quan trọng như vậy, hơn nữa, buổi chiều hôm nay, người nhà họ Đỗ..
Bạch Cẩm Sương đem chuyện của nhà họ Đỗ, nói hết một lần với Mặc Tu Nhân, đương nhiên, ngoại trừ chuyện cô bị đánh.
Mặc Tu Nhân nghe xong lời nói của Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt có chút ảm đạm: "Bọn họ tìm em và dì Đỗ cầu xin tha thứ?”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Ừm, nghe nói Sở Tuấn Thịnh và nhà họ Vân gây áp lực, nhất quyết muốn Đỗ Nghĩa ngồi tù!” “Chẳng lẽ anh ta không nên ngồi tù hay sao? Chuyện điên khùng gì cũng dám làm!” Mặc Tu Nhân thấp giọng nói. Bạch Cẩm Sương bóp bóp miệng: “Nhưng mà, người nhà họ Đỗ không nghỉ như vậy a!”
Mặc Tu Nhân nói: “Lúc trước đưa thiệp mời cho nhà bọn họ, bọn họ là người nhà của dì Đỗ, anh thật sự không ngờ rằng, mối quan hệ của dì Đỗ và người trong nhà, bây giờ lại như thế này, xem ra sau này... Cũng không cần nề mặt nhà bọn họ nữa!”
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Hoàn toàn không cần nể mặt mẹ em, hôm nay em cũng là lần đầu tiên biết, Đỗ Thanh Vy lại là chị em cùng cha khác mẹ với mẹ em, may nhờ ông Đỗ còn gạt mẹ nói, nói bà ta là em họ hàng xa của me em!" Bạch Cẩm Sương không có cách nào xưng Đỗ Khang là ông ngoại, chỉ đơn giản là gọi một tiếng ông Đỗ
Mặc Tu Nhân nghe nói như thế, nhìn thoang qua Bạch Cẩm Sương: "Anh đã nói, nhà họ Đỗ cưng chiều Đỗ Nghĩa như vậy, chỉ là, cho dù là Đỗ Thanh Vy là con gái của ông Đỗ, ông Đỗ ông ấy bây giờ cũng không dám quang minh chính đại thừa nhận thân phận của Đỗ Thanh Vy!”
Bạch Cẩm Sương thắc mắc: "Tại sao?”
Mặc Tu Nhân cũng không giấu diểm: "Bà ngoại của em, năm đó vì cứu ông ta nên mới chết, anh nghĩ, ông ta vẫn luôn không thừa nhận thân phận của Đỗ Thanh Vy, một mặt là lúc trước không muốn để dì Đỗ đau lòng, mặt khác là sợ mọi người mắc ông ta vong ơn phụ nghĩa!”
Bạch Cẩm Sương mím môi, không nói gì, trong lòng thầm vì mẹ và bà ngoại cảm thấy bất công, thật sự không đáng a!
Bà ngoại dùng tính mạng cứu Đỗ Khang, Đỗ Khang cuối cùng cũng không chăm sóc tốt Đỗ Yến Oanh! Còn dẫn theo người đàn bà khác và con gái về nhà! Thật sự khiến người ta khinh bỉ
Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân nói chuyện cả đường đi, đã tới dưới lầu căn hộ rồi.
Mặc Tu Nhân dừng xe, cả hai cùng xuống xe, Bạch Cẩm Sương vừa đi đến trước mặt Mặc Tu Nhân, đột nhiên bị Mặc Tu Nhân ôm vào lòng: “Cẩm Sương, chúc mừng em và chú Tống.
Bạch Cẩm Sương không nhịn được, liền phát ra một tiếng rên đau.
Lời nói của Mặc Tu Nhân khựng lại, buông tay ra, nghiêm túc nhìn Bạch Cẩm Sương: “Em làm sao vậy?”
Bạch Cẩm Sương nhịn không được thầm mắng bản thân vừa rồi sao lại không kiềm được, liền đùa giỡn cười một tiếng: "Không có gì, vừa rồi bị anh dọa giật mình!”
Mặt Mặc Tu Nhân không chút thay đổi nhìn cô: “Vừa rồi em đau thiếu chút nữa trốn ra sau, cơ thể đều cứng ngắc, em cảm thấy anh ngốc sao?” ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh *nhất
Bạch Cẩm Sương gượng cười: “Anh là CEO của tập đoàn Tần Thị, còn quản lý trang sức đá quý Hoàng Thụy, bây giờ còn tiếp nhận tập đoàn nhà họ Mặc, nói ai ngốc chứ không thể nói anh ngốc a!”
Trên mặt Mặc Tu Nhân không có chút ý cười: "Không cần chuyển đề tài với anh, nói, rốt cuộc là chuyện gì!” Bạch Cẩm Sương dưới ánh mắt của Mặc Tu Nhân, bị anh nhìn đến chột dạ.
Cô nhịn không được mím mím môi: “Thật sự là không có chuyện gì!”
Mặc Tu Nhân đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn cô.
Bạch Cẩm Sương bị nhìn đến không còn cách nào khác, chỉ có thể tức giận nói: "Chỉ là bị đồ vật đập trúng một chút thôi, thật sự không có sao!”
Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương, giọng điệu nghiêm túc, không có chút ý cười: “Bạch Cẩm Sương, thật sự không có việc gì không giống như em
Bạch Cẩm Sương cũng không dám nở nụ cười.
Mặc Tu Nhân trong khoảng thời gian này thật sự rất cưng chiều có, chính xác mà nói, Mặc Tu Nhân văn luôn rất cưng chiều cô, nhưng mà, điểm mấu chốt là anh ấykhông cho phép bất cứ ai làm tổn thương cô, Bạch Cẩm
Sương vẫn luôn biết điều này. Lúc trước anh tình nguyện để bản thân bị thương, cũng không bằng lòng để cô bị thương, cô có thể nhìn ra được.
Nếu cô bị thương, Mặc Tu Nhân so với bản thân bị thương còn coi trọng hơn, anh đau lòng và sốt ruột, Bạch Cẩm Sương lần nào cũng để trong mắt.
Cho nên, cô vốn nghĩ, lần này không muốn để cho Mặc Tu Nhân lo lắng vô ích, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, còn dự định lừa dối cho qua.
Bây giờ xem ra, chuyện này không có cách nào để đánh lừa rồi.
Lúc Mặc Tu Nhân cưng chiều cô, thật sự là giống như chàng trai lớn mới biết yêu, nhưng mà, lúc anh tức giận, người bình thường cũng không chống đỡ được, khí thế này của anh... Trong lòng Bạch Cẩm Sương liền chột dạ, bồn chồn!
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu liếc nhìn Mặc Tu Nhân một cái: “Bị vào buổi chiều hôm nay!”
Mặc Tu Nhân nhìn cô, âm trầm nói: “Cụ thể một chút!” Bạch Cẩm Sương bất đắc dĩ, chỉ có thể thanh thật đem chuyện bị đánh lúc buổi chiều, đại khai nói ra một lần.
Mặc Tu Nhân nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống, nơi hai người bọn họ đứng, ánh sang vốn đã mờ mịt, Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn qua, chỉ cảm thấy mặt của Mặc Tu Nhân, tối đen như mực, có chút đáng sợ một cách khó hiểu.
Cô biết sự khó chịu của bản thân, Mặc Tu Nhân nhất định là tức giận rồi, cô nhịn không được giơ tay, túm túm lấy tay áo của Mặc Tu Nhân: “Anh đừng tức giận, sau này em sẽ không bao giờ gạt anh nữa!
Mặc Tu Nhân không nói lời nào.
Bạch Cẩm Sương cần chặt răng: “Hơn nữa, lúc ấy mẹ em vô cùng tức giận, cầm gạt tàn thuốc liền nếm qua, coi như báo thù cho em, em thấy lúc ấy Đỗ Thanh Vy bị ném cũng không nhẹ đâu!”