Bạch Cẩm Sương cũng cảm thấy bất ngờ khi nghe những gì Đỗ Yến Oanh nói và cô cũng phần nộ, muốn tiếng đòi công bang cho Đỗ Yến Oanh.
Chẳng trách mẹ cô chưa từng nhắc tới nhà họ Đỗ, không ngờ mọi chuyện là như vậy. Đỗ Khang nghe thấy những gì Đỗ Yến Oanh nói, khuôn mặt cũng trở nên đơ cứng: "Bố bố.
Đỗ Yến Oanh cắt ngang lời ông: "Tôi không cần ông giải thích, năm đó khi rời khỏi Trà Giang tôi đã đoạn tuyệt với nhà họ Đỗ. Bao nhiêu năm nay, ông không bao giờ đi tìm tôi đúng không? Bây giờ tôi muốn hỏi, vừa nãy là ai đã vứt cái gạt tàn?”
Đỗ Khang nhìn Đỗ Yến Oanh khó xử rồi cũng không nói gì. Hà Yến vẫn còn muốn cầu xin Bạch Cẩm Sương cứu cháu ngoại mình nên không kìm được lên tiếng: “Yến Oanh, vừa nãy cái gạt tàn chỉ là không cẩn thận... “Bà im miệng đi cho tôi!” Đỗ Yến Oanh nhớ lại âm thanh cái gạt tàn đập lên người Bạch Cẩm Sương trong lòng vô cùng tức giận: “Tôi không muốn nghe những lời vô nghĩa, là ai đã ném?”
Đây là lần đầu tiên Hà Yến thấy Đỗ Yến Oanh hung dữ như vậy, nhất thời bà ta cũng bị áp đảo.
Bà ta vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Đỗ Yến Oanh nói: "Nếu không phải là bà ném vậy thì nhất định chỉ có thể là Đỗ Thanh Vy?"
Sắc mặt của Đỗ Thanh Vy thay đổi, bà ta đang định nói gì đó nhưng đã nhìn thấy Đỗ Yến Oanh củi người nhặt cái gạt tàn từ dưới đất lên, ném về phía bà ta
Bà ta không tránh kịp, bị ném đúng vào cánh tay, đau đến mức buột miệng chửi bởi: "Đỗ Yến Oanh, bà bị điên rồi sao?”
Khuôn mặt Đỗ Yến Oanh lạnh lùng: "Tôi bị điên sao, bà còn có mặt mũi để nói câu này sao? Đỗ Thanh Vy là bà ném vào người con gái tôi trước.
Bà không đánh chết Đỗ Thanh Vy đã là may cho bà ta lắm rồi. Đỗ Thanh Vy không ngờ sao bao nhiêu năm không gặp, Đỗ Yến Oanh lại trở nên hung hãn như vậy. Bà ta sa sầm mặt: “Bây giờ đánh nhau xong rồi, chúng ta có thể nói chuyện chính được chưa?"
Mọi chuyện đã ra tới nước này nhưng bà ta vẫn không biết xấu hổ, muốn cầu xin cho Đỗ Nghĩa. Cho dù Đỗ Yến Oanh có nói như vậy nhưng bà ta vẫn là con của Đỗ Khang.
Sở dĩ Đỗ Thanh Vy dám đứng ở đây cũng là vì vin vào chuyện đó.
Khuôn mặt Đỗ Yến Oanh sa sầm: “Việc chính, chúng tôi thì làm gì có việc chính gì để nói với bà.
Đỗ Yến Oanh nói xong rồi nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, con không sao chứ, mẹ đưa con tới bệnh viện xem thử.
Bạch Cẩm Sương thấy Đỗ Yến Oanh coi mấy người Đỗ Khang như người xa lạ trong lòng cô cũng thở phào một hơi: “Không cần đâu ạ, chỉ bị đau thôi, không nghiêm trọng đấu.
Đô Yến Oanh không tin lắm. Thật sao?"
Bạch Cấm Sương gật đầu: "Thật mà, con đầu cần lấy sự khỏe mạnh của cơ thể mình ra để nói đùa với mẹ.
Đỗ Yến Oanh nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt
Nói rồi, bà nói với ba người còn lại trong phòng tiếp khách: "Mấy người đi đi, về sau đừng liên lạc với chúng tôi nữa, gặp mặt cũng hãy coi như không quen biết."
Đỏ Yến Oanh nói rồi kéo Bạch Cẩm Sương về văn phòng của cô. Bà tới để đón Tần Minh Huyền nên chắc bây giờ thang bé đang ở trong phòng của cô.
Nhưng bà vẫn còn chưa đi đã nghe thấy Đỗ Khang nó: “Yến Oanh, con muốn ép bố chết sao?”
Khuôn mặt Đỗ Yến Oanh lạnh lùng: “Hai mươi mấy năm không gặp, ông không hề quan tâm tôi sống chết thế nào, tôi cũng không hề động tới chuyện đó. Sao bây giờ lại biến thành tôi ép ông chết?”
Thực ra Đỗ Khang vẫn còn muốn nói chuyện này với Đỗ Yến Oanh nhưng Hà Yến ở đằng sau không kìm được kéo tay áo ông làm ông lập tức nhớ ra mục đích hôm nay tới đây để làm gì.
Sắc mặt ông hơi thay đổi, ông nhìn Đỗ Yến Oanh rồi nói: “Trước đây bố đối xử tốt với con hay không trong lòng con tự rõ. Bây giờ bố không muốn đôi co với con về chuyện này nữa, hôm nay bố tới tìm Cẩm Sương là có một chuyện muốn cầu xin nó. Nếu con đã tới đây thì bố thấy nói chuyện này cho con cũng khá tốt dù sao cũng là mẹ của Cẩm Sương
Vừa nhắc tới Bạch Cẩm Sương trong lòng Đỗ Yến Oanh lập tức trở nên cảnh giác hơn, bà nhìn Đỗ Khang dè chừng hơn: "Có chuyện gì?”
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương lạnh lùng, cô cũng muốn xem xem Đỗ Khang có thể chém gió ra những chuyện gì. Đỗ Khang thấy Bạch Cẩm Sương không hề có ý định lên tiếng nên nói luôn: "Tôi hôm qua, Cẩm Sương có màu thuẫn với Đỗ Nghĩa, đúng rồi... có thể con vẫn chưa biết Đồ
Nghĩa là ai, đó là con của Thanh Vy, bây giờ nó cũng theo họ Đỗ của nhà chúng ta, cũng coi như là cháu của ta.
Khuôn mặt Đỗ Yến Oanh lạnh lùng không nói gì.
Đỗ Khang hơi ngượng ngùng, ông khẽ họ một tiếng rồi nói tiếp: "Đầu óc của Đỗ Nghĩa không được tốt lắm, gây mâu thuẫn với Cẩm Sương xong thấy mất mặt nên mới gây phiền phức cho bạn của con bé, chuyện này. Thắng bé không quen biết người của nhà họ Vẫn nên suýt chút nữa đã bắt nạt con gái nhà bọn họ. Nghe nói con của nhà họ Vân có quan hệ khá tốt với con của nhà họ Sở. Bây giờ nhà họ Vân và nhà họ Sở cùng gây áp lực cho các cơ quan khác nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng Đỗ Nghĩa sẽ phải ngồi tù. Ba nghe nói Cẩm Sương có một quan hệ khá tốt với con của nhà họ Vân và nhà họ Trịnh nên muốn.
Nghe đến đây, Đỗ Yến Oanh cũng có thể đại khái đoán ra được Đỗ Khang có ý gì. Bà cười nhạt: “Sao, muốn Cẩm Sương nói đỡ cho Đỗ
Nghĩa sao?” Đỗ Khang hơi bất lực: “Ba cũng vì không còn cách nào khác, Yến Oanh, giúp ba đi mà!”
Đỗ Nghĩa hiện giờ là đứa con trai duy nhất của nhà họ Đỗ, Đỗ Khang không thể để anh ta xảy ra chuyện nếu không ông cũng không cầu xin đứa con gái hơn hai mươi năm rồi không gặp một cách mất mặt thế này.
Đỗ Yến Oanh không để ý với Đỗ Khang, bà quay lại nhìn Bạch Cẩm Sương: “Cẩm Sương, nói nói cho mẹ biết rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Đỗ Khang một cái rồi mới lạnh lùng nói: Đô Nghĩa đùa cợt ở bữa tiệc tối qua, con đạp anh ta một cái. Anh ta ghi hận trong lòng, thấy con có quan hệ tốt với Vân Yến nên muốn bảo thù Vân Yến. Trước khi bữa tiệc tối qua kết thúc, anh ta đã rạch hỏng lốp xe của cô ấy, rồi nhân lúc cô ấy đang ở bên đường, cử thể lôi thắng cô ấy lên xe mà không hề hỏi ý cô ấy và còn định giở trò xấu với cô ấy. Cũng may là Sơ Tuấn Thịnh tới kịp cứu được Vân Yến. Mặc dù về sau không làm gì được Vân Yến nhưng cũng đã cấu thành tội bắt cóc. Nếu con là Vẫn Yến, con nhất định sẽ không rút đơn kiện, con nhất định phải khiến Đồ Nghĩa ngồi tù, anh ta phải trả giá cho những gì anh ta đã làm.
Đỗ Thanh Vy nghe xong những lời này khuôn mặt lập tức chuyển sang màu xanh: "Bạch Cẩm Sương, nó là em họ của cô, sao cô có thể ác độc như vậy?”
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương rất bình tĩnh: “Tôi thừa nhận anh ta là em họ của tôi khi nào, bà đừng nhận bừa người thân bà Đỗ a."
Đỗ Thanh Vy tức đến mức muốn giết người nhưng đã bị Đỗ Khang kéo lại: “Con yên tĩnh một chút đi.”
Đỗ Thanh Vy há miệng, trừng mắt nhìn Bạch Cẩm Sương nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Đỗ Khang nhìn Đỗ Yến Oanh rồi nói: “Yến Oanh, mọi chuyện đại khái là như vậy, con có thể giúp bố không?”
Thái độ của Đỗ Yến Oanh rất châm chọc: “Bố này, vì muốn tôi giúp đỡ mà ông đánh bóng tất cả mọi chuyện lên, khiến tôi suýt chút nữa đã bị ông lừa. Chỉ có điều bây giờ tôi thấy ông chưa hiểu rõ thái độ của tôi lắm nên tôi nói cho ông ro. Đầu tiên, tôi không thể bắt Cẩm Sương giả vờ nhận Đỗ Nghĩa làm em họ được. Thứ hai, tôi chưa bao giờ từng thừa nhận thân phận của Đô Thanh Vy. Ông nhận là chuyện của ông, điều này không liên quan tới tôi, tôi đã hạ quyết tâm trong lòng, chỉ cần Đô Thanh Vy là con gái của nhà họ Đô thị tôi sẽ không còn quan hệ gì với nhà họ Đỗ. Cuối cùng chuyện này không thể giúp, cũng không giúp được. Mấy người về đi!
Thái độ của Đỗ Yến Oanh rất quyết liệt, lần này nói xong và kéo Bạch Cẩm Sương đi ngay. Đồ Khang hốt hoảng, ông nhắm mắt lại rồi quỳ xuống đất "Yến Oanh, bố quỳ trước mặt con, con giúp bố đi mà!” Đỗ Khang đúng là đã cố hết sức, bày ra khuôn mặt già nua để Đỗ Yền Oanh cứu Đô Nghĩa Từ trước đến giờ Đỗ Khang vẫn luôn muốn có một đứa con trai, đáng tiếc năm đó ông phản bội mẹ của Đỗ
Yến Oanh nhưng cũng không có được một đứa con trai, mãi cho đến khi Đỗ Thanh Vy sinh được một đứa con trai.
Ông coi cháu ngoại như cháu ruột của mình.
Bây giờ ông không thể ngồi không nhìn Đỗ Nghĩa xảy ra chuyện, ông thật sự làm không được.