Ngay sau khi Tần Quốc Cường vừa mới dứt lời thì Tân Quốc Phú đã lập tức hùng hồn nói: "Tốt gì mà tốt, Quốc Cường, chủ có não hay không thể hả, lẽ nào cứ để bọn họ nhận con trai của chủ không như thế sao? Trước đây con trai chủ chỉ hiếu thảo với một minh chủ, sau này sự hiếu thảo của nó phải chia thành hai phần, anh cũng không biết rốt cuộc chủ đang vui cái gì nữa, lẽ nào nhà họ Trần không nên bồi thường cho nhà chúng ta sao?” Tần Quốc Cường nghe thế thì cũng sửng sốt, ông ta thật sự không nghĩ tới chuyện này.
Tần Minh Xuân biết ngay là Tần Quốc Phú sẽ không từ bỏ ý đồ, khi nghe thấy ông ta nói như thế, sắc mặt Tần Minh Xuân liền trầm xuống.
Đôi con người của Tần Hạo cũng trầm xuống, ông ta nói: “Xin hỏi ông là...
Tần Quốc Phú lập tức vỗ ngực xưng tên: “Tôi là anh cả của Quốc Cường, tên là Tần Quốc Phú, Quốc Cường còn trẻ người non dạ nên còn có một ít chuyện không hiểu, nhưng mà tôi không thể để nó làm chuyện ngu ngốc được!”
Tần Hạo nói: “Vậy thì ông nói thử xem ông muốn thế nào?”
Tần Quốc Phú nghe thấy Tần Hạo nói thế thì nghĩ rằng ông ta rất dễ nói chuyện nên lập tức liền lộ bộ mặt xấu xa của mình, ông ta nói: "Nếu các người muốn để Minh Xuân làm con trai của nhà họ Tần thì cũng được thôi, nhưng mà cần phải bồi thường thích đáng cho nhà chúng tôi!”
Con người Tân Hạo hơi lóe lên, ông ta nói: "Ông có thể nói cụ thể hơn là bồi thường thế nào không?”
Tân Quốc Phú hít sâu một hơi rồi mới nói: "Nghe nói nhà họ Tân các người rất giàu có, bây giờ chúng ta cũng có thể được coi là họ hàng thân thích, tôi cũng không cần nhiều, 150 tỷ là được rồi!”
Tần Hạo cười, không phải ông ta không tình nguyện đưa cho Tần Quốc Cường 150 tỷ, chỉ là ông ta muốn xem bộ mặt thật của người được gọi là anh cả của Tân Quốc Cường này mà thôi, giống như 150 tỷ đó là đưa cho ông ta vậy!” Tuy trên mặt Tần Hạo là nụ cười nhưng dưới đáy mắt lại là ỷ lạnh, ông ta nói: “Ông Tần Quốc Cường này, ông nghĩ như thế là muốn bán Minh Xuân lấy tiền sao?”
Tần Quốc Cường hoàn toàn không ngờ rằng Tần Quốc Phú sẽ nói đến chuyện tiền bạc, Tần Hạo hỏi lại một câu như thế, sắc mặt ông ta liền lập tức thay đổi, nói: “Không phải không phải, tôi cần con trai!”
Tần Hạo cười lạnh một tiếng: “Thế nên, anh Tần Quốc Phú, muốn đòi tiền chỉ là suy nghĩ của mình ông, đầu tiên, ông hoàn toàn không phải ba ruột của Minh Xuân, cho dù tôi có bồi thường thì cũng không thể cho ông một đồng một cắc nào, hơn nữa bây giờ em trai Tần Quốc Cường của ông cũng đã là một người tuổi trung niên rồi, ông coi mình là người giám hộ của ông ấy sao? Ôngn không cảm thấy hành động như thế rất buồn cười à? Cuối cùng, ông có biết bộ mặt xấu xa muốn vòi tiền của một nhà các người ở trong mắt tôi giống với thứ gì không?”
Sắc mặt Tần Quốc Phú có hơi khó coi, ông ta trừng Tân Hạo, nói: "Cho dù nhà các người giàu có thì thì cũng không thể bôi nhọ người khác như thế”
Tân Hạo không để ý tới anh ta mà bổ sung hoàn chỉnh lời vừa rồi chưa nói xong: "Giống một tên hề!”
Sac mặt Tần Minh Lệ xanh mét, cô ta nói: "Chú Tần, chủ nói như thế cũng quá
Kết quả là, lời của cô ta vẫn chưa kịp nói xong thì bị ảnh mát lạnh lùng của Tân Hạo nhìn một cái, cô ta bị doa đến mức lập tức rụt vai, cứng họng.
Tân Hạo nói trắng ra: “Ông Tân Quốc Cường, ông và vợ ông là ba mẹ của Minh Xuân nên tôi nhận mối thân thích này, nhưng mà, về phần anh cả của ông thế này... tôi không nhận được, dù sao thì cũng không phải mèo chó gì cũng đều có thể bước vào cửa nhà họ Tần chúng tôi được, ông nói xem đúng không?
Tần Quốc Cường nhìn Tần Hạo một cái, rồi lại quay sang nhìn Tần Quốc Phú, ông ta thấp giọng nói: “Anh cả... hay là anh về trước đi!”
Tần Quốc Phú tức tới mức lồng ngực phập phồng, ông ta nói: “Quốc Cường, rốt cuộc chủ có tiền đồ hay không thế hả, người ta đã mắng anh cả chủ như thế mà chú còn không để tâm sao?”
Tần Quốc Cường rụt vai nhìn ông ta một cái rồi nói: “Nhưng mà... là anh mở miệng đòi tiền trước mà!”
Hơn nữa, vừa mở miệng còn là giá trên trời!
Tần Quốc Cường hoàn toàn không hề muốn bán con trai, trong ấn tượng của ông ta, con gái có thể bán, nhưng mà con trai là chỗ dựa nối dõi tông đường, bao nhiêu tiền cũng không thể bán được!
Nghe thấy Tần Quốc Cường nói như thế, Tần Quốc Phú tức tới mực trọn trừng mắt nói: Được làm được làm được lầm, chủ giỏi lầm, bây giờ con trai có tiền đồ rồi nên không thèm để anh vào mắt nữa đúng không, chủ đợi đấy cho anh
Tần Quốc Phủ nói xong thì tức giận đùng đùng lôi Trương Quế Hoa và Tân Minh Lệ đi ngay.
Trong lòng ông ta tự rõ ràng, hôm nay có người nhà họ Tân của thành phố Trà Giang ở đây, dù ông ta có muốn lừa Tần Quốc Cường đi nữa thì cũng không lừa được
Chẳng qua, bọn họ là anh em ruột, ông ta còn không hiểu Tân Quốc Cường sao? Chỉ cần sau này Tân Quốc Cường có tiền thì dù thế nào ông ta cũng có thể chấm mút một chút, cho dù bây giờ ông ta rất tức giận nhưng mà ông ta cũng biết bây giờ không phải là lúc trở mặt với Tần Quốc Cường, nên chỉ hung hãng nói hai câu như thế rồi đi.
Tần Hạo thấy rốt cuộc bọn họ cũng đi thì liền mở miệng nói: “Tu Nhân, con bảo tài xế chở gia đình anh Tân Quốc Phú đi, ở đây không dễ gọi xe lắm!”
Mặc Tu Nhân gật gật đầu rồi kéo Bạch Cẩm Sương cùng đứng dậy.
Bọn họ đi rồi Tần Hạo mới cười cười nói với Tần Quốc Cường: “Ông Tần Quốc Cường, chuyện hôm nay, tôi chỉ có thể nói một câu xin lỗi, thật sự là... ý nghĩ muốn bản Minh Xuân lấy tiền của anh cả ông quá mức rõ ràng, bây giờ Minh Xuân là con trai tôi, trong lòng tôi chấp nhận không nổi loại hành vi như anh cả ông, mong ông không trách!”
Tần Quốc Cường cuống quít lắc đầu nói: “Không đầu không đầu, tôi cũng nghĩ như thế”
Tần Hạo gật gù nói: “Ông có thể nói rõ như thế là được, mặc dù ông và ông Tần Quốc Phú là anh em ruột, nhưng mà với thân phận là bố của Minh Xuân tôi vẫn phải nói một câu, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, sau này những thứ mà Minh Xuân hiếu kinh vợ chồng hai người đều là tấm lòng của nó, hai người không nên tùy tiện cho người khác, như thế thì sẽ làm tổn thương nó, lễ vật tới lui thì có thể được, nhưng mà về phương diện tiền bạc thì phải tính toán cho rõ ràng, cẩn thận nuôi ong tay áo
Tân Quốc Cường cũng biết đại khái, hành vi vòi tiền vừa rồi của Tân Quốc Phú đã làm Tân Hạo chán ghét, anh ta vội vàng gật gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi! Khoảng thời gian này dưới sự sắp xếp của Minh Xuân, chúng tôi vẫn luôn tránh mặt họ!”
Tân Hạo nghe thấy thế thì sắc mặt càng thêm phức tạp, ông ta thật sự không ngờ rằng Tần Quốc Cường lại là một người thành thật đến vậy.
Ông ta gật gật đầu nói: "Tôi biết rồi, nếu đã như thế, sau này tôi sẽ bảo Minh Xuân sắp xếp cho hai người một nơi có an nình an toàn, tối nay cũng đã muộn rồi, hai người ở lại đây trước đi
Tần Quốc Cường vội vàng đứng dậy gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn ông, cảm ơn ông!”
Tần Hạo lắc đầu nói: “Không cần phải cảm ơn, bây giờ chúng ta cũng coi như người một nhà rồi, Minh Xuân, con cho người sắp xếp chỗ ở cho bố mẹ con đi!”
Tần Minh Xuân gật gật đầu. Tần Minh Xuân hiểu rõ tất cả những hành động hôm nay của Tần Hạo, bố của anh ấy sẽ không cho Tần Quốc Phú một đồng nào, dù sao thì loại người như Tần Quốc Phú cũng giống như trùng hút máu vậy, hút xong một lần rồi vẫn sẽ hút thêm lần thứ hai, nhà họ Tân bọn họ không có nghĩa vụ phải nuôi loại người như vậy!
Tần Minh Xuân gọi người làm tới, bảo bọn họ chuẩn bị một ít quần áo rồi đem tới phòng dành cho khách cho Tàn Quốc Cường và Liễu Tổ Liên.
Tân Hạo thấy sắc mặt của Mặc Tổ Nhiên có hơi khó coi, gần như đã có dấu hiệu bạo phát nên vội vàng kéo bà ấy đi lên lầu.
Vừa lên lâu Mặc Tổ Nhiên đã đen mặt nói: “Anh kéo em làm gì, hôm nay em không hề nói một câu nào, đã nghe lời anh đủ rồi đấy!”
Tần Hạo có hơi bất đắc dĩ nói: "Anh biết em đang để bụng chuyện gì, nhưng mà bọn họ thật sự là ba mẹ của Minh Xuân, trừ khi em muốn để chuyện của Minh Xuân bung bét ra ngoài.
Mặc Tổ Nhiên nghe thấy thế thì hốc mắt liền đỏ lên, bà ấy nói: "Em không phải... không phải là vì nghe nó gọi người khác là ba mẹ nên trong lòng không được tự nhiên sao!”
Tần Hạo nhịn không được mà ôm bà ấy vào lòng, nói: “Vậy thì gắng nhịn một chút đi, dù sao thì... dù sao thì con trai chúng ta cũng có thể sống lại, cái giá này chúng ta vẫn còn trả được!”
Nghe thấy Tần Hạo nói như thế, sắc mặt Mặc Tổ Nhiên mới tốt hơn một chút.
Dưới lầu, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đi ra cổng, sắp xếp cho tài xế chở cả nhà Tần Quốc Phú đi, dù sao thì ở nơi này muốn đi tới vùng nội thành cũng phải đi một đoạn đường dài
Mặc dù bọn họ sẽ không cho đám người Tần Quốc Phú tiền, nhưng mà cũng sẽ không lắng nhằng vì những chuyện nhỏ như thế này!