Mặc Tu Nhân bước ra khỏi nhà hàng Minh Toàn rồi đi thẳng về nhà. Trên đường đi anh gọi điện cho người đi tìm một thầy thôi miên giỏi và đáng tin.
Anh không tin Lục Thành Ngôn, nên anh không cho Lục Thành ngôn thôi miên Bạch Cẩm Sương, ai mà biết liệu anh ta có giở trò hay không. Anh muốn tìm người đáng tin, ngoài ra anh còn có thể tìm một thầy thôi miên khác để canh chừng ở bên cạnh. Lần này anh nhất định sẽ không để xảy ra bất kì một sự cố nào nữa!
Sau khi đến nơi, Mặc Tu Nhân đi thẳng đến chỗ cửa. Ai dè Đỏ Yến Oanh lại đột ngột mở cửa ra, bà ta nhìn Mặc Tu Nhân đầy nghi ngờ: “Tu Nhân, cháu...
Mặc Tu Nhân đang vội gặp Bạch Cầm Sương nên hội luôn: "Di, Cẩm Sương đầu?”
Đỏ Yến Oanh cau mày: “Cầm Sương vẫn chưa về, dì còn tưởng con bé đi với cháu đấy!
Mặc Tu Nhân nghe thế thì sắc mặt hơi đổi, anh nghĩ rằng Bạch Cảm Sương đã gặp chuyện gì rồi, đang định gọi điện cho có hỏi một chút thì cánh cửa sau lưng anh lại mở ra.
Người về sĩ anh phải đi bảo vệ cho Bạch Cảm Sương đi ra, nhìn Mặc Tu Nhân nói: “Anh Mặc Cô ấy đang ở day!"
Mặc Tu Nhân lập tức có phản ứng, anh đang định nói chuyện thì Đỗ Yến Oanh hỏi: “Ai cơ? Cẩm Sương sao? Cẩm Sương làm sao thế?”
Mặc Tu Nhân sợ Đỗ Yến Oanh nghĩ nhiều nên nhanh chóng nói: "Không có việc gì đâu ạ, không phải là Cẩm Sương, chỉ là một người bạn của cháu thôi. Cẩm Sương vẫn đang trên đường về, lúc nãy cháu gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy bảo cô ấy sắp về rồi. Cháu còn nghĩ rằng cô ấy sẽ về nhà trước cháu đấy!”
Mặc Tu Nhân nói dối mà mặt không đỏ tim không đập mạnh. Hai mắt Đỗ Yến Oanh lóe lên: “Thật à?”
Mặc Tu Nhân gật đầu một cách chân thành: “Đúng vậy ạ, cháu về trước gặp bạn một chút rồi đến tìm Cẩm Sương sau!"
Đỗ Yến Oanh gật đầu, tuy bà ta vẫn âm thầm cảm thấy hơi kì quái, nhưng thấy Mặc Tu Nhân bước vào căn nhà đối diện thì không hỏi thêm gì nữa mà đóng cửa lại luôn.
Mặc Tu Nhân vào nhà, đi thẳng đến phòng ngủ.
Lúc anh nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang nằm trên giường anh, cơ thể cô bị chiếc chăn lớn màu xám mềm mại che khuất chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo, trái tim của Mặc Tu Nhân lập tức cảm thấy yên bình.
Anh đi đến bên giường, vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Bạch Cẩm Sương. Anh nghĩ đến chuyện hôm nay, không nhịn được cảm thấy rất đau lòng bèn cúi xuống hôn cô một cái.
Bạch Cẩm Sương bị hôn, mí mắt hơi giật giật. Mặc Tu Nhân ngẩn ra, Bạch Cẩm Sương đã mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi.
Hóa ra người của Mặc Tu Nhân không dám tiêm nhiều thuốc tế cho Bạch Cẩm Sương, sợ ảnh hưởng đến cơ thể cô, vì thế nên cô mới tỉnh lại nhanh như vậy.
Cô nhìn Mặc Tu Nhân trước mắt, lại nhìn quanh một vòng căn phòng mà cô đã từng ở một đêm, nhíu nhíu mày nói: “Lạ thật, em nhớ là... Hình như em đang ở trong phòng làm việc mà, sao đột nhiên lại ngủ ở chỗ anh? Chẳng lẽ em nhớ nhầm sao?”
Mặc Tu Nhân đưa tay xoa xoa trán cô, giọng nói của anh vẫn còn hơi sợ hãi: “Em bị Lục Thành Ngôn thôi miên ám chỉ, vừa nghe hiệu lệnh của anh ta thì...
Bạch Cẩm Sương vừa nghe anh nói vậy thì đột nhiên nhớ lại: “Đúng rồi, em nhớ ra rồi, trước khi em bị mất ý thức hình như có nhận được một cuộc điện thoại do Lục Thành Ngôn gọi đến!”
Mặc Tu Nhân thở dài: “Tất cả là tại anh, đáng lẽ anh không nên để anh ta dùng liệu pháp thôi miên với em. Anh không ngờ anh ta lại dám giở trò ngay dưới mắt anh!”
Bây giờ Mặc Tu Nhân nhắc lại chuyện này vẫn còn tức đến mức muốn lột da Lục Thành Ngôn
Bạch Cẩm Sương trừng mắt nhìn anh: “Rốt cuộc Lục Thành Ngôn có thù gì với nhà anh thế, sao anh ta cứ nhất định phải nhắm vào anh vậy?”
Mặc Tu Nhân nghe vậy, anh im lặng trong thoáng chốc rồi đem hết chuyện năm đó của nhà họ Tần, nhà họ Thẩm và nhà họ Lục ra nói với Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương cực kì hoảng sợ: “Ý anh là nhà họ Thẩm đã hại chết bố mẹ của Lục Thành Ngôn, lại còn cố ý nói với anh ta là nhà họ Tần hại chết bố mẹ anh ta, để cho anh ta coi nhà họ Tần như kẻ thù sao?”
Mặc Tu Nhân gật gù: “Đúng là như vậy, có lẽ anh ta đang muốn mượn dao giết người, tiêu diệt nhà họ Tần và nhà họ Thẩm ở Trà Giang, thậm chí trong nước còn thiếu một đối thủ mạnh mẽ cạnh tranh với anh ta!”
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương hơi khó coi: “Thật ra em thấy Sở Hạnh Từ và Lục Thành Ngôn có chút đáng thương! Sao lại có người vô liêm sỉ như nhà họ Thẩm chứ, nhưng mà... Em cảm thấy tính cách Thẩm Đinh Nhiên cũng không tệ lắm mà!”
Mặc Tu Nhiên bóp bóp mặt cô, nhịn không được lại hôn cô một cái nữa, anh dùng chăn bao bọc cô thật chặt chẽ: “Em ấy à, đúng là đồ ngốc, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, Thẩm Đinh Nhiên rõ ràng đã biết chuyện bố mẹ cô ta hại chết bố mẹ của Sở Hạnh Từ, nhưng cô ta không hề nói cho Sở Hạnh Từ biết, đúng không? Cả hai anh em Sở Hạnh Từ nữa, bọn họ đã làm vậy với em nên không đáng để em thông cảm đâu.t r u y e n a p p. c o m Tuy chuyện bọn họ bị kẻ thù lừa dối, nhận nhầm kẻ thù giết bố mẹ rất đáng thương, nhưng người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, bọn họ không đáng được thông cảm. Nếu như lần này nhà họ Tần bị bọn họ làm cho phá sản thật thì ai sẽ lấy lại công lý cho nhà họ Tần đây?”
Bạch Cẩm Sương nghe vậy thì mím mím môi nói: “Vậy đúng là đáng đời bọn họ, ai bảo bọn họ không biết điều tra rõ sự thật trước khi báo thù chứ, bọn họ tin nhà họ Thẩm như thế chẳng phải là do bị người ta lừa hay sao. Chỉ có điều... Em cảm thấy Thẩm Đinh Nhiên không nói sự thật cho Sở Hạnh Từ là bởi vì cô ấy sợ mất anh ta l
Mặc Tu Nhân xoa xoa đầu cô đầu cưng chiều: “Ai mà biết được, dù sao mấy chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, đừng nghĩ đến nó nữa!"
Mặc Tu Nhân ẩn chăn, cười hỏi: "Em lại muốn làm gì nữa?”
Bạch Cẩm Sương hơi hấp tấp: “Mấy giờ rồi, mẹ em có gọi điện thoại cho em không? Em không muốn khiến mẹ em lo lắng!”
Mặc Tu Nhân lập tức nghĩ đến lời nói dối ban nãy, anh lập tức buông chăn ra, sờ sờ mũi: “Chuyện này... Chờ lát nữa hai chúng ta đi với nhau, em nhớ nói là em mới từ phòng làm việc về nhé!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, xuống giường đi giày.
Đang đi giày dở, cô đột nhiên nhớ lại chuyện của mình: “Sau này em... Không bị Lục Thành Ngôn khống chế nữa chứ? Em nói thật, em không hề biết lúc thôi miên em anh ta có động tay động chân đâu!”
Mặc Tu Nhân thở dài: “Anh không rõ lắm, để ngày mai anh tìm người xem lại cho em!”
Bạch Cẩm Sương gật gù: “Vậy thì tốt, chúng ta về nhà em trước đi!” Bạch Cẩm Sương nói xong thì định đi ra ngoài luôn, Mặc Tu Nhân kéo tay cô lại: “Cẩm Sương!”
Bạch Cẩm Sương quay đầu lại nhìn anh: “Sao thế? Còn chuyện gì nữa không?”
Mặc Tu Nhân nhỏ giọng hỏi: “Tối nay ngủ ở bên anh được không?”
Không biết Bạch Cẩm Sương nghĩ đến chuyện gì mà mặt đỏ hết cả lên: “Không phải em không muốn ngủ ở bên này, nhưng mà tối hôm qua em đã không về nhà rồi, nếu mẹ em hỏi thì em xấu hổ lắm!”
Mặc Tu Nhân nhìn cô, thở dài: “Hầy, thật ra anh cũng muốn cho em về nhà ở lắm chứ, dù sao đi chăng nữa chúng ta vẫn còn chưa tái hôn, anh sợ dì Đỗ sẽ nghĩ nhiều, nhưng mà... Anh sợ Lục Thành Ngôn thôi miên ám chỉ em chưa được giải, lỡ em lại bị anh ta khống chế tiếp thì phải làm sao đây?”
Bạch Cẩm Sương cau mày: “Chẳng phải Sở Hạnh Từ đã nói cho anh ta biết sự thật về chuyện nhà họ Lục bị phá sản rồi sao, nhà họ Tần không phải là kẻ thù của anh ta, anh ta còn muốn khống chế em nữa á?”
Hai mắt Mặc Tu Nhân lóe lên: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng! Lỡ đâu có thì sao?”
Thấy cô vẫn im lặng, Mặc Tu Nhân lại cố gắng không ngừng: “Hơn nữa... Có người nói năm xưa Lục Thành Ngôn lấy lý do là có thiện cảm với Tống Ngọc Tiên để làm bạn với anh trai anh, tuy sau đó anh ta giả vờ làm bạn bè với anh trai anh, không theo đuổi Tống Ngọc Tiên nữa, nhưng quan hệ của anh ta với Tổng Ngọc Tiên vẫn không tồi. Tống Ngọc Tiên coi em là kẻ thù, lỡ đâu Lục Thành Ngôn muốn báo thù rửa hận cho Tổng Ngọc Tiên thì sao?”
Bạch Cẩm Sương bị những lý lẽ của Mặc Tu Nhân làm cho lung lay, cô nghĩ đến chuyện hôm nay mình bị mất ý thức thì hơi sợ hãi một chút: “Thế cũng tốt, tối nay em sẽ sang ở bên này!” Mặc Tu Nhân lập tức gật đầu, anh không thể kìm chế khóe miệng đang nhếch lên cười: “Được!”
Bạch Cẩm Sương: “ Cô thật sự có lý do để nghi ngờ Mặc Tu Nhân đang hù dọa cô!