Mặc Tu Nhân nhíu mày cắt ngang, nói: “Mẹ, có thể chứng minh hay không đều không quan trọng, quan trọng là, chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ mẹ cũng đừng hỏi con gì hết, đi tìm bố con đi, ông ta chắc là sẽ có câu trả lời cho mę!"
Nói xong, Mặc Tu Nhân cúp điện thoại.
Về chuyện của Tần Minh Xuân, anh cảm thấy, bố nói cho mẹ nghe thì tốt hơn.
Anh xuống xe đi thẳng lên lầu, vừa từ thang máy đi ra, Tần Hạo đã gọi điện thoại tới: “Nếu bây giờ bố nói hết mọi chuyện cho mẹ con, con có thể cho Tần Minh Xuân tới gặp mẹ con không?"
Mặc Tu Nhân từ chối thẳng thừng: “Không được, bây giờ đang là thời điểm quan trọng, con không muốn rút dây động rừng!”
Tân Hạo trầm mặc một lát: “Được, bố biết rồi, bố sẽ trấn an mẹ con, con... con xử lý cho tốt!”
Mặc Tu Nhân "Ừm một tiếng, cúp điện thoại, gõ cửa nhà Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương mở cửa, nhìn thấy sắc mặt tươi cười của Mặc Tu Nhân, cô có chút lo lắng: “Trên mạng nói
Mặc Tu Nhân biết cô đang lo lắng gì, anh nhẹ giọng an ủi: “Em đừng lo, chuyện trên mạng nói, hướng gió nghị luận, vẫn còn nằm trong lòng bàn tay anh! Anh sẽ chuyển bại thành thắng, em đừng lo lắng!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu.
Mặc Tu Nhân cười nhẹ: “Em để anh đứng ngoài này luôn hả, định không cho anh vào nhà hay sao?”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt: “Giờ mới biết hả, được rồi, anh có thể quay về nhà anh luôn!”
Mặc Tu Nhân cười nhéo mặt cô: “Sao mà mới có một ngày không gặp đã nóng tính dữ vậy rồi, anh đến thăm em và Bông Vải, tiện thể ăn chực cơm tối, được không?”
Bạch Cẩm Sương nhếch khóe miệng, đáy mắt mang theo ý cười: “Vào đi, mẹ em đang nấu cơm, em phụ mẹ một chút, anh chơi cùng với Bông Vải đi!”
Mặc Tu Nhân gật gật đầu, đi tìm Tần Minh Huyền còn đang làm bài tập.
Đêm nay, xem như gió êm sóng lặng, Mặc Tu Nhân ăn xong cơm tối thì trở về phòng đối diện.
Ngày hôm sau đi làm, mọi người đều có vẻ căng thẳng, ngay khi thị trường chứng khoán mở cửa, giá cổ phiếu của tập đoàn Tần Thị và Thẩm thị đã rớt giá.
Bị ảnh hưởng bởi chuyện kiểm tra sổ sách của chuỗi siêu thị, thêm việc giám đốc tài chính ôm tiền bỏ trốn, giá cổ phiếu của tập đoàn Tần Thị hạ xuống nghiêm trọng.
Tập đoàn Thẩm thị mới vừa hợp tác cùng tập đoàn Tần Thị, đã gặp phải chuyện như vậy nên cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, chuỗi siêu thị chủ yếu là do tập đoàn Thẩm thị phụ trách, một khi bị kiểm tra, giá cổ phiếu càng chịu ảnh hưởng lớn hơn nữa.
Trước đây Triệu Văn Vương đã nhận được dặn dò của Mặc Tu Nhân, sắp xếp người đi thu mua cổ phần của tập đoàn Thẩm thị cũng như cổ phần rời rạc của tập đoàn Tân
Thi. Cùng lúc, Sở Hạnh Từ cũng cho người đi thu mua cổ phần của tập đoàn Tần Thị.
Kết cục, anh ta bây giờ mới phát hiện ra, đại cổ đông của tập đoàn Tần Thị, căn bản không ai bản đổ bán tháo cổ phần, mà những cổ phần rời rạc, đã bị người khác thu mua từ trước rồi.
Sở Hạnh Từ lúc này mới cảm giác được có gì đó không đúng.
Sau khi hồi tưởng lại, phát hiện mình đã bị đâm sau lưng, cổ phần của tập đoàn Thẩm thị đã bị người khác thu mua với số lượng lớn, anh ta vội vàng mua lại, nhưng đã không còn kịp nữa.
Mười một giờ sáng, tin tức kinh tế tài chính nổ ra, giám đốc tài chính của tập đoàn Tần Thị bị bắt tại Lâm Thành, số tiền ôm đi chạy trốn toàn bộ được thu hồi lại, trang sức đá quý Hoàng Thụy và Lan Thành của tập đoàn Mặc thị, đã cung cấp hỗ trợ tài chính cho tập đoàn Tần Thị ngay từ ban đầu, mỗi công ty con của tập đoàn Tần Thị đều mới vừa xin một khoản kinh phí lớn cho dự án trước đó hai ngày, lúc này hoàn toàn có thể sử dụng số tiền đó để xoay vòng vốn.
Chỉ trong một thời gian ngắn, vấn đề tài chính của tập đoàn Tần Thị biến thành không có vấn đề, những người ngày hôm qua hủy bỏ hợp tác, bây giờ tiếc đứt cả ruột.
Quan trọng nhất chính là, ba tiếng đồng hồ trước khi sàn giao dịch đóng cửa, tập đoàn Tần Thị đã nỗ lực lật ngược tình thế, chỉ trong một thời gian ngắn, tin tức tiền đầu tư đã được giải quyết truyền đi khắp nơi, niềm tin của các nhà đầu tư tăng lên gấp bội, giá cổ phiếu nhanh chóng tăng giá, cao hơn giá mua ban đầu rất nhiều. Còn tập đoàn Thẩm thị bị việc kiểm tra sổ sách của chuỗi siêu thị ảnh hưởng, giá cổ phiếu đang liên tục hạ xuống, ngày càng nhiều người bán đổ bán tháo cổ phần,
Triệu Văn Vương lặng lẽ thu mua hết thảy.
Đồng thời Mặc Tu Nhân đưa ra tuyên bố, tập đoàn Thẩm thị vi phạm thỏa thuận hợp tác trước, dự án xảy ra vấn đề, tập đoàn Tần Thị sẽ hủy bỏ tất cả kế hoạch hợp tác, thu hồi vốn đầu tư.
Tuyên bố này vừa phát đi, giá cổ phiếu của tập đoàn Tần Thị tăng hết cỡ, còn giá cổ phần của tập đoàn Thẩm thị lại hoàn toàn rớt giá.
Trước đây Sở Hạnh Từ không hề nghĩ đến, giá cổ phiếu của tập đoàn Thẩm thị sẽ chịu ảnh hưởng lớn như vậy, không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào, chính vào lúc không ngờ đó, một số lượng rất lớn cổ phiếu đã bị người ta thu mua.
Chờ đến khi sàn giao dịch đóng cửa, Sở Hạnh Từ ngồi lì trên ghế sa lông, giờ phút này nếu anh ta còn không biết là mình đã trúng kế, thì anh ta thật sự là đồ ngu!
Đúng là anh ta đã quá coi thường Mặc Tu Nhân, anh ta muốn thâu tóm cổ phần của tập đoàn Tần Thị, khống chế tập đoàn Tần Thị, thậm chí muốn hủy diệt tập đoàn Trần Thị, hủy diệt nhà họ Trần
Nhưng anh ta không bao giờ nghĩ tới, Mặc Tu Nhân vậy mà có thể lật ngược thế cờ, thu mua hết cổ phần của tập đoàn Thẩm thị, khiến anh ta thua một cách thảm hại
Anh ta gọi điện thoại cho Mặc Tu Nhân: “Tổng giám đốc Mặc, anh thật sự rất cao tay!"
Mặc Tu Nhân lãnh đạm: “Thường thôi, vẫn còn kém tổng giám đốc Sở nhiều lắm, chơi một bàn cờ lớn thế mà!” Sở Hạnh Từ trào phúng: “Cuối cùng anh cũng thắng rồi!”
Mặc Tu Nhân bình tĩnh hỏi: “Cho nên, việc mở chuỗi siêu thị ngay từ đầu chỉ là giả vờ, nhằm gài bẫy tập đoàn Tần Thị thôi, đúng không?”
Giọng nói của Sở Hạnh Từ hình như có chút mỏi mệt: “Không phải anh đã nhìn ra từ sớm rồi hay sao?” “Tôi chỉ đoán thôi, nhưng tôi không chắc chắn!” Mặc Tu Nhân lãnh đạm, giống như người chiến thắng hôm nay không phải là anh vậy.
Sở Hạnh Từ nhắm mắt lại: “Tổng giám đốc Mặc chưa chắc chắn mà đã dám rót vốn cho chuỗi siêu thị, thủ đoạn cũng không tồi!” “Không có cách nào khác, ai bảo tôi có hậu thuẫn làm gì, nếu tình hình cho phép, tập đoàn nhà họ Mặc và trang sức đá quý Hoàng Thụy vẫn có thể cứu tập đoàn Tần Thị, tôi không quản không được!” Mặc Tu Nhân nói nhẹ như không.
Sở Hạnh Từ: "
Biết nhà anh nhiều chỗ dựa rồi, anh cũng không cần phải nói thẳng ra vậy chứ.
Mặc Tu Nhân nói: “Tổng giám đốc Sở nếu không còn việc gì để nói nữa thì tôi cúp máy đây!”
Sở Hạnh Từ hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc Mặc, chúng ta hẹn gặp nhau đi!”
Mặc Tu Nhân nhướng mày: “Cho dù chúng ta gặp mặt, tôi cũng không thể trả lại cổ phần của nhà họ Thẩm cho anh đầu, tôi tin chuyện này chưa đủ để nhà họ Thẩm suy sụp, tôi sẽ chờ cổ phần tăng giá trở lại, trong tay tôi còn nhiều cổ phần của nhà họ Thẩm như vậy, hy vọng anh không làm tôi thất vọng.
Sở Hạnh Từ nghiến răng nghiến lợi: “Mặc Tu Nhân, anh đừng quá đáng!” Mặc Tu Nhân lạnh nhạt: “Sở Hạnh Từ, nói ngược rồi phải không, anh đừng quên, là anh muốn kiếm chuyện với tôi trước!”
Sở Hạnh Từ cố nén tức giận: “Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện!” “Thời gian? “Ngay tối nay!”
Mắt Mặc Tu Nhân lóe sáng: “Được, nhắn thời gian và địa điểm cho tôi!”
Mặc Tu Nhân nói xong, liền cúp điện thoại. Điện thoại vừa tới tắt lại lập tức kêu lên.
Giọng Mặc Tố Nhiên sốt ruột: “Tu Nhân, con bắt Vô Đoạn rồi?”
Mặc Tu Nhân nhíu mày: “Bố chưa nói chuyện với mẹ à?"
Mặc Tổ Nhiên hơi nổi giận: “Ông ta thì nói gì với mẹ, mẹ đang hỏi con mà, con trả lời mẹ trước đi!”
Hôm nay Mặc Tu Nhân hơi mệt, bị Mặc Tố Nhiên chất vấn, anh lạnh lùng trả lời: “Anh ta bị bắt rồi, nhưng là bị công an bắt đi, anh ta đã phạm pháp, mẹ hiểu không? Cũng bởi vì anh ta mà lần này chuỗi xoay vòng vốn của tập đoàn Tần Thị xém chút nữa bị cắt đứt, mẹ có biết bị cắt đứt nguồn vốn nghĩa là gì không? Nghĩa là tập đoàn Tân Thị sẽ bị phá sản, tập đoàn bị phá sản rồi, mẹ cho rằng mẹ vẫn có thể sống cuộc sống thoải mái như bây giờ sao?”