Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái: "Không phải anh ta đáng thương là anh ta thương hại anh!" Bạch Cẩm Sương nhướng mày cười: "Sao lại nói vậy?
Mặc Tu Nhân lái xe, vẻ mặt lãnh đạm, giống như đang nói chuyện của người khác. "Anh ta biết, chỉ cần em cùng anh ăn sinh nhật, anh chắc chắn sẽ rất vui vẻ, vui tới quên luôn trời đất, vài phút là quân luôn anh ta, nhưng mà... Nếu em quên mất sinh nhật của anh, hoặc là không cùng ăn sinh nhật với anh, anh sẽ đi uống rượu giải sầu một mình, mấy năm trước đều như vậy, anh ta chỉ là thương hại anh, sợ anh một mình sẽ xảy ra chuyện gì đó, cho nên mới làm như vậy!
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm Sương phái dân, cô lặng yên một lúc lâu rồi mới nói: "Anh bây giờ. Còn say rượu không?
Mặc Tu Nhân nhìn cô một cái, thấy sắc mặt Bạch Cẩm Sương có chút khó chịu, anh lắc đầu, cố ý trêu chọc cô: “Hết rồi, em đã trở lại, uống rượu chả có gì thú vị Chơi với em còn vui hơn
Tâm trạng mới vừa chùng xuống của Bạch Cẩm Sương nháy mất tan thành mây khói sau lời anh nói: “Dù sao thì sau này em cũng sẽ để ý đến anh, anh bớt hút thuốc uống rượu đi, bỏ luôn càng tốt, có lợi cho sức khỏe!”
Lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Mặc Tu Nhân nhìn cô cười một cái: “Anh cam tâm tình nguyện!” Trong lòng Bạch Cẩm Sương vừa ngọt ngào vừa chua chát, mấy năm cô bỏ đi, rốt cuộc đã gây cho Mặc Tu Nhân biết bao nhiêu tổn thương, cô không biết, thế nhưng quãng đời còn lại sau này, cô sẽ dùng hết sức mình để đền bù cho anh.
Sau khi tới hội sở Quân Mạch, Mặc Tu Nhân vừa bước vào phòng bao mà Cảnh Hạo Đông đặt, đã nói thẳng luôn: “Nào, hai chúng ta uống một lỵ, uống xong tớ còn phải cùng Cẩm Sương đi ăn sinh nhật riêng!”
Cảnh Hạo Đông: “
Bạch Cẩm Sương: “
Cảnh Hạo Đông vừa kịp phản ứng lại, đứng lên: “Hả! Cậu mới nói gì, lặp lại lần nữa nghe coi!”
Mặc Tu Nhân nhướng mày: “Cậu nghe không hiểu tiếng người hả? Nếu không phải nghĩ đến cậu vô cùng đáng thương chờ ở đây, tớ cùng Cẩm Sương đã không thèm đến rồi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân kiêu ngạo như vậy, vẻ mặt không đành lòng ngó qua Cảnh Hạo Đông. Cảnh Hạo Đông tức muốn hộc máu: “Tớ còn chưa kịp chơi với con gái, bà xã cũng chưa được ôm, đã ở đây đợi cậu, vậy mà cậu
Mặc Tu Nhân lãnh đạm nói: “Cậu cũng đừng có vậy mà gì hết, nhìn lại mặt cậu đi, sưng như đầu heo rồi, bị ai đánh đấy? Sợ về nhà gặp Lâm Kim Thư chứ gì, bớt tỏ ra cao thượng đi!”
Khóe miệng Cảnh Hạo Đông co giật hai lần, không thể không nói, Mặc Tu Nhân đúng là đánh trúng tim đen, anh ta đúng là không dám trở về, sợ Lâm Kim Thư nổi giận.
Vừa nghĩ đến chuyện này anh ta liền nổi điên: “Còn không phải tại Sở Tuấn Thịnh kia hay sao, y chang như người điên, hẹn đánh nhau với tớ, còn dám đánh lên mặt tớ nữa chứ, đều là do anh ta tặng cho hết.
Mặc Tu Nhân nhớ đến tin nhắn cuối cùng bọn họ gởi trong nhóm ngày hôm qua, nhưởng mày: “Cho nên, nghĩa là hôm qua cậu không về nhà?”
Cảnh Hạo Đông uống một hớp rượu, không dám hé răng.
Anh ta bị Sở Tuấn Thịnh đánh đến bầm dập hết cả mặt mũi, đương nhiên, Sở Tuấn Thịnh cũng không có kết cục tốt hơn, anh ta cảm thấy mình đúng là đồ ủng não, nên mới có thể đánh nhau với một thằng thất tình, hoàn toàn trở thành đối tượng cho người kia phát tiết.
Mặc Tu Nhân cầm lấy chén rượu, tốt bụng chạm vào cái lý trước mặt anh ta một cái: “Được rồi, uống ly này nữa thôi, uống xong cậu về nhà với Lâm Kim Thư đi!”
Nói xong, anh ngửa đầu uống cạn, quay người kéo Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài, còn vừa đi vừa hạ giọng nói khẽ với Bạch Cẩm Sương: “Có phải tiếp theo sẽ tặng quà cho anh phải không”
Bạch Cẩm Sương xấu hổ, nghe rõ tiếng Cảnh Hạo Đông mắng to ở phía sau: “Mặc Tu Nhân, cậu là đồ khốn nạn có sắc khinh bạn!”
Mặc Tu Nhân đáp lại bằng cách đóng sầm cửa phòng lại.
Bạch Cẩm Sương cười ngặt nghẽo, Mặc Tu Nhân nằm tay cô: “Em yêu, quà sinh nhật của anh đâu?”
Bạch Cẩm Sương cười liếc anh một cái: “Lần đầu tiên em thấy có người đuổi theo người ta đòi quà luôn!”
Giọng Mặc Tu Nhân khàn khàn, nói nhỏ ở bên tại cô: “Vậy em có tặng hay không đây?”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Đi đến núi Trà Giang đi em chỉ đường cho anh, tới nơi sẽ có quà sinh nhật!”
Mặc Tu Nhân nghe câu này, cảm thấy trong lòng vô cùng kích động, đáy mắt đầy hứng thú cùng ý cười: “Được, đi núi Trà Giang!”
Xe đi thẳng về hướng núi Trà Giang, có một bầu không khí tên là chờ mong quanh quẩn ở giữa hai người, khi tới bãi đỗ xe trên đỉnh núi, Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Bạch Cẩm Sương: “Em yêu, tới đỉnh núi Trà Giang rồi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh ta một cái: “Đi theo em!” Bạch Cẩm Sương nói xong, nhanh chóng xuống xe.
Mặc Tu Nhân mới vừa xuống xe, đã bị Bạch Cẩm Sương kéo tay, Mặc Tu Nhân để cô tùy ý kéo mình đi về phía trước.
Bạch Cẩm Sương không có dừng lại ở chỗ này, mà kéo Mặc Tu Nhân tiếp tục lên núi, đi thẳng đến đài ngắm cảnh cao nhất trên núi Trà Giang.
Mười giờ tối, không gian ở đây chìm trong tịch mịch, không có một bóng người, chỉ có đài ngắm cảnh lẻ loi và sao chi chít đầy trời.
Bạch Cẩm Sương dắt Mặc Tu Nhân lên đài ngắm cảnh, lấy di động ra, gởi một tin nhắn. “Có thể bắt đầu rồi!”
Bạch Cẩm Sương gởi xong tin nhắn, cất di động đi quay người lại, nhìn thấy Mặc Tu Nhân dưới bầu trời đầy sao đang nhìn về phía cô.
Tim cô không nhịn được đập nhanh hơn: “Sao vậy anh?”
Mặc Tu Nhân cười hỏi: “Mới lén nhắn tin cho ai đó?”
Bạch Cẩm Sương chớp chớp mắt: “Anh đoán thử xem?”
Cô vừa mới dứt lời, Mặc Tu Nhân đột nhiên nghe được một tiếng “biu”, anh xoay người, thấy một viên pháo hoa bùng nở trên không trung, sau đó tiếng “biu biu” vang lên hết đợt này đến đợt khác, đỏ, xanh lá, vàng, xanh dương, trắng, đan xen vào nhau thành một bức tranh rực rỡ trên bầu trời đêm.
Ngay sau đó, bức tranh lộng lẫy cuộn tròn thành bảy chữ lớn, hiện ra trên không trung. “Mặc Tu Nhân, sinh nhật vui vẻ!”
Bảy chữ, ba trên bốn dưới, do năm màu pháo hoa tạo thành, đẹp tới mức rung động lòng người.
Mặc Tu Nhân nhìn pháo hoa trên bầu trời, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Mãi cho đến khi bóng đêm lại lần nữa yên ắng trở lại, trên bầu trời chỉ còn lại mấy chấm sao lập lòe, anh mới xoay người, giọng nói gượng gạo lộ vẻ cảm động: “Cẩm Sương...
Anh vừa gọi tên Bạch Cẩm Sương, thì nghe thấy tiếng Bạch Cẩm Sương nói: “Mặc Tu Nhân, sinh nhật vui vẻ! Sau này sinh nhật mỗi năm, em đều sẽ cùng anh trải qua!”
Mặc Tu Nhân ngẩn ra, Bạch Cẩm Sương thấy anh trước đây chờ mong như vậy, giờ lại căng thẳng muốn chết, liền chủ động tiến lên, hôn lên môi anh.
Mặc Tu Nhân giống như đột nhiên có phản ứng trở lại, đảo khách thành chủ, nụ hôn nóng nảy mà ngang ngược, dường như không khí chung quanh đều bắt đầu đặc lại.
Nụ hôn kết thúc, Mặc Tu Nhân bình tĩnh nhìn cô: “Em yêu, quà của em anh rất thích, là món quá tốt nhất mà anh được nhận suốt mấy năm nay!”
Dưới bầu trời sao, Bạch Cẩm Sương mặt đầy ý cười nhìn anh, nhón mũi chân, hôn lên má anh, thấp giọng nói ở bên tai anh: “Quà mà anh muốn nhất, chẳng lẽ không phải là em sao?”
Mặc Tu Nhân chỉ cảm thấy đầu mình nổ “uỳnh” một tiếng, sợi dây lý trí chớp mắt bị chặt đứt
Anh giữ chặt cánh tay Bạch Cẩm Sương, ánh mắt nóng bỏng và nghiêm túc: “Cẩm Sương, em nói... thật sao?”
Bạch Cẩm Sương cười cười, chủ động tiến lên ôm lấy anh: “Đương nhiên là thật, chúng ta vào trong xe, được không?”
Mặc Tu Nhân cứng đờ cả người, anh hoàn toàn không nghĩ tới, Bạch Cẩm Sương sẽ chủ động như vậy, giống như một bất ngờ lớn nên xuống đầu anh, đập cho toàn thân anh choáng váng, anh gần như không còn nghe rõ giọng nói của chính: “Trên xe?”
Giọng Mặc Tu Nhân như không thể tin nổi, Bạch Cẩm Sương cười nói: “Đúng vậy, có đi hay không?” Mặc Tu Nhân kiên định, rất có khí phách: “Đi!”
Bạch Cẩm Sương cười hôn khỏe miệng anh: “Vậy đi thôi, sáng ngày mai dậy sớm một chút, ngắm mặt trời mọc rồi hãy xuống núi!”