Mặc Tu Nhân đột nhiên hỏi: “Anh, phá hủy chính mình, anh có cảm thấy... sợ đến lạnh gáy không?”
Tần Minh Xuân nhìn Mặc Tu Nhân một chút, chú ý thấy được vẻ trêu ngươi trong đáy mắt anh, cười cười: “Những thứ kia không được phép tồn tại trên đời, chúng nó còn tồn tại, anh càng sợ hơn thì có.”
Mặc Tu Nhân cười cười, không nói tiếp chuyện này nữa, chủ động gắp thức ăn cho Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương vẫn luôn yên lặng, cho đến lúc ăn uống xong xuôi, Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương và Tần Minh Xuân về lại tiệm trang sức đá quý Tư Huyền.
Về đến tiệm trang sức đá quý Tư Huyền, Tần Minh Xuân xuống xe trước. Chờ đến lúc trên xe chỉ còn lại Bạch Cẩm Sương và
Mặc Tu Nhân, Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân: “Mặc
Tu Nhân, anh có gì muốn nói với em không?”
Mặc Tu Nhân bất đắc dĩ cười cười: “Em nói trước đi, em đoán được gì rồi?”
Ánh mắt của Bạch Cẩm Sương lóe sáng: “Những gì nên đoán ra thì cũng đã đoán ra rồi, những tin tức anh biết được đều là do chủ Đàm nói cho anh đúng không? Các anh đã giao dịch với nhau? Đúng không?”
Mặc Tu Nhân hơi xúc động, anh quả thực không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương lại thông minh và nhạy cảm đến thế, đoán ra nhiều chân tướng như vậy. Mặc dù không thể nói là đã đúng hoàn toàn, nhưng cũng không sai gì nhiều.
Mặc Tu Nhân im lặng một lúc, nói ra dự tính ban đầu là Đàm Phi Tuấn không muốn kéo Bạch Cẩm Sương và Đàm Phi Vũ vào chuyện này: “Ông ấy muốn để em mất trí nhớ lần nữa, rời xa nơi này! Anh cũng không nói rõ được ông ấy là có ý tốt hay ý xấu, nhưng cho dù là ông ấy muốn tốt cho em thì anh cũng không cho phép người khác cướp em đi khỏi anh thêm một lần nữa, anh sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ em, em có tin anh không? Cẩm Sương?”
Năm đó, anh nhờ Tần Vô Đoan bảo vệ Bạch Cẩm Sương, thế nhưng Tần Vô Đoan lại bị Viên Khánh Đông sát hại, đến lúc đó anh mới hiểu được, Bạch Cẩm Sương phải ở trước mắt anh, được chính anh bảo vệ, cho dù là người anh tin tưởng nhất cũng chưa chắc đã an toàn.
Bạch Cẩm Sương mím môi, gật nhẹ đầu: "Em tin anh, chỉ có điều em không ngờ chú Đàm.
Mặc Tu Nhân nói: “Em muốn tha thứ cho ông ấy thì cứ tha thứ đi, anh có thể thấy được thật ra ông ấy cũng không muốn tổn thương em, còn cố gắng bảo vệ em và Đàm Phi Vũ. Còn về chuyện giao dịch mà em nói, là dùng những việc mà ông ấy biết được và thành quả nghiên cứu để đổi lấy sự an toàn của Đàm Phi Vũ, anh đã phải người bảo vệ xung quanh Đàm Phi Vũ 24/24 rồi."
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: “Em hiểu, thật ra em cũng không tức giận với chủ Đàm, nhưng em không tức giận không có nghĩa là em tình nguyện về nước Z, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng đều sẽ ở bên cạnh anh, nhưng tương tự... em cũng hi vọng anh... đừng giấu gì với em, đừng để em phải suy nghĩ nhiều.
Mặc Tu Nhân xoay người ôm lấy Bạch Cẩm Sương, hôn trán của cô: “Em yêu, anh sẽ không như thế.
Bạch Cẩm Sương “ừ” một tiếng, hôn lên môi anh một cái: "Được rồi, em đi làm đây, anh cũng về nhanh đi, em biết gần đây anh rất bận rộn.
Mặc Tu Nhân nhịn không được mà vuốt tóc cô, nhẹ nhàng gật đầu.
Mấy ngày tiếp theo, Mặc Tu Nhân bận rộn rất nhiều việc, sắp đến sinh nhật của anh, Mặc Tu Nhân muốn tăng tốc độ làm việc để ngày mai tan làm sớm, đón sinh nhật với Bạch Cẩm Sương.
Anh đang mở một cuộc họp video xuyên quốc gia thì
Triệu Văn Vương đột nhiên xông vào.
Con người của Mặc Tu Nhân có hơi co lại, anh biết Triệu Văn Vương không phải là người không biết nặng nhẹ, sẽ không vô duyên vô cớ xông vào.
Anh tạm dừng cuộc họp, đóng camera lại, nhìn Triệu Văn Vương: “Sao thế?”
Sắc mặt Triệu Văn Vương có hơi khó coi: “Tổng giám đốc Mặc, người được phải theo dõi Lục Thành Ngôn, mất dấu rồi...
Sắc mặt Mặc Tu Nhân trầm xuống trong nháy mắt: “Sao lại để mất dấu? Không biết bây giờ đang là thời điểm then chốt sao? Sao không phải thêm nhiều người nữa đi?”
Triệu Văn Vương xấu hổ: “Lục Thành Ngôn.. anh ta quá gian xảo, anh ta đi những nơi náo nhiệt đông đúc, người của chúng ta đều bị chen đến nỗi bị tách ra tứ phía, hơn nữa.”
Mặc Tu Nhân vuốt vuốt chân mày: “Loại tình huống này chẳng lẽ các cậu chưa hề suy nghĩ đến?”
Triệu Văn Vương cứng người, cúi đầu nhận lỗi: “Tôi thành thật xin lỗi thưa tổng giám đốc Mặc, là lỗi của tôi, người do tôi sắp xếp không đủ năng lực.
Mặc Tu Nhân thở dài: “Nếu đã mất dấu thì theo dõi Tần Vô Đoan của phòng kế toán đi, bên phía anh ta không thể xảy ra sơ xuất nữa, cậu biết chưa?"
Triệu Văn Vương vội vàng gật đầu: “Đã rõ!”
Mặc Tu Nhân hỏi: “Số tiền lúc trước tôi bảo cậu đi vay, đã được chưa?"
Triệu Văn Vương gật đầu: “Đã nhận được rồi, dựa theo lời anh dặn, tôi đã tạm thời đưa vào công ty con, hơn nữa rất bí ẩn, là tự tôi làm, sẽ không bị ai phát hiện được.”
Mặc Tu Nhân gật đầu: "Ngoại trừ khoản tiền kia, còn phải phân ra một phần tài chính của Hoàng Thụy và nhà họ Mặc, để dùng trong lúc khẩn cấp, đề phòng Tần Vô Đoan chó cùng rút giậu, tôi thật muốn nhìn thử xem lần này có thể câu được con cá lớn đến mức nào.
Mặc dù Mặc Tu Nhân sai người theo dõi Tần Vô Đoan, nhưng vì phòng ngừa Tần Vô Đoan và những người ở sau lưng anh ta sẽ làm ra những chuyện nguy hại đến công ty, Mặc Tu Nhận đã sớm đều động hai đầu tài chính, còn đi vay ngân hàng một khoản, để dùng trong lúc khẩn cấp.
Triệu Văn Vương chân thành nói: “Tổng giám độc Mặc, lần này nhất định có thể câu ra thân phận của đối phương.
Mặc Tu Nhân nhìn anh ta: “Có thể được hay không còn chưa chắc chắn, cậu ra ngoài trước đi, bên phía Lục Thành Ngôn đã về khách sạn rồi, đã cho người đến thông báo, còn nữa... sau này tôi không muốn xảy ra chuyện mất dấu như thế này nữa!
Triệu Văn Vương nhanh chóng nói: “Sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."
Nếu còn xảy ra nữa, có lẽ anh ta cũng sắp bị đuổi việc đến nơi. Cùng một đoạn thời gian đó, ở tòa nhà trung tâm thương mại thành phố Trà Giang.
Lâm Kim Thư và Vân Yến mang theo túi mua sắm đi ra ngoài, cô ấy lắc cánh tay của Vân Yến: “Sở Tuấn Thịnh đang đi theo ở cửa sau kìa.
Vân Yến cắn môi một chút: “Nếu cậu thấy không được tự nhiên thì tớ tớ đuổi anh ta đi.”
Lâm Kim Thư nhịn không được mà cười cười: “Thôi khỏi, tớ chỉ sợ cậu thấy không tự nhiên, dù sao Sở Tuấn Thịnh cũng không liên quan gì đến tớ lắm.
Những năm Bạch Cẩm Sương biến mất này, quan hệ của Lâm Kim Thư và Vân Yến cũng đến nỗi nào, họ cũng sẽ thường xuyên ra ngoài uống chút trà, dạo phố.
Chỉ có điều, lần này xảy ra chuyện trên du thuyền, nhóm người Lâm Kim Thư sau khi trở về với biết được, mấy ngày nay Bạch Cẩm Sương cũng có chút bận rộn, người làm nghề tự do như Lâm Kim Thư liền dẫn Vân Yến ra dạo phố giải sầu.
Thế là, các cô đi được vài vòng, phát hiện ra Sở Tuấn Thịnh lén lén lút lút, không gần không xa đi theo các cô.
Vân Yến nghe được lời Lâm Kim Thư nói, mặt có hơi đỏ lên: “Tớ... tớ không muốn đi dạo nữa, chúng ta về đi.
Cô ấy nói xong, quay đầu trừng mắt hung dữ về phía
Sở Tuấn Thịnh,
Sở Tuấn Thịnh vừa mới từ sau lưng mô hình búp bê đi ra là đã thấy vẻ mặt hung hăng của Vân Yến, anh ta nhìn ảnh mắt của Vân Yến, trong lòng kích động, quá đáng yêu! Cho dù là đang giận dữ, anh ta cũng thấy thích muốn chết, làm sao bây giờ.
Anh ta biết Vận Yến đã nhìn thấy mình, có điều... Vận Yến đã đồng ý quay người, cho anh ta thấy một chút biểu cảm, thì đã đủ thể hiện rằng, cô ấy chịu phản ứng lại với anh ta, đây cũng là một loại tiến triển.
Sở Tuấn Thịnh trước kia thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ vì một người phụ nữ mà hạ mình đến như thế.
Nhưng bây giờ, khi chuyện như thế đã thật sự xảy ra trên người mình, thì anh ta mới phát hiện, những hành vi mà trước kia anh ta xem thường, thế mà bây giờ lại vui vẻ mà chịu đựng.
Vân Yến đã phát hiện, Sở Tuấn Thịnh cũng không tiếp tục che giấu nữa, anh ta đi theo với khoảng cách vừa đủ.
Vân Yến kéo Lâm Kim Thư đi nhanh về phía bãi đỗ xe đối diện trung tâm thương mại, xe của các cô đang đỗ ở đó.
Cùng trong thời gian đó, ở bãi đỗ xe đối diện trung tâm thương mại, trên một chiếc xe màu đen.
Sắc mặt của Sở Hạnh Từ có chút khó coi: “Không phải anh đã nói rằng đừng lén đến gặp anh nữa sao? Hơn nữa... lại còn chọn chỗ như thế này, không sợ bị Mặc Tu Nhân phát hiện?”