Bạch Cẩm Sương ngẫm nghĩ hồi lâu mới đáp lại câu hỏi của Vân Yến: "Cậu đối với anh ta quan trọng hay không, chuyện này, hiện tại tớ không thể trả lời, nếu cậu thật sự tin tưởng lời giải thích trước đó của anh ta thì cậu có thể thử tha thứ, thử chấp nhận. Nhưng mà, có một điều cậu phải nhớ, đường xa mới biết sức ngựa, ở lâu mới biết lòng người, nếu anh ta thật sự coi trọng cậu, sau này sẽ biểu hiện ra từng chút từng chút một”
Vân Yến cắn môi: "Tớ nghĩ, tớ hiểu ý cậu rồi.” Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Hiểu là được rồi, chúng ta đi thôi.”
Bạch Cẩm Sương nói, xoay người định đi ra.
Thế nhưng, Vân Yến đột ngột hỏi: "Cẩm Sương... Theo cậu tại sao anh ấy lại thích tớ?"
Bạch Cẩm Sương giật mình, xoay người nhìn cô ấy: "Sao lại hỏi như vậy?”
Vân Yến hít sâu một hơi, giống như lấy hết dũng khí hỏi: "Lúc trước tớ nghe nói Sở Tuấn Thịnh thích cậu!" Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Thì sao?”
Vân Yến tưởng Bạch Cẩm Sương tức giận, vội vàng giải thích: "Cẩm Sương, tớ không có ý gì khác, tớ chỉ muốn nói mấy năm nay tớ bị ảnh hưởng của cậu, nên tính cách có chút giống cậu, cậu nói xem... Sở Tuấn Thịnh sẽ không coi tở thành..."
Vẫn Yến nói, cúi thấp đầu, kỳ thật cô ấy thật sự không có ý gì khác, chỉ là có nỗi băn khoăn này thôi.
Nếu Sở Tuấn Thịnh thật sự coi mình là thế thân, dù là thay thế ai đi nữa thì cô cũng không thể chấp nhận, bởi vì đối với cô mà nói, đây chính là một loại nhục nhã.
Bạch Cẩm Sương hiểu rõ Vân Yến, nghe cô ấy nói như vậy, ngay lập tức hiểu được ý cô ấy muốn nói gì.
Ánh mắt cô lấp lóe, kiên nhẫn bảo ban: "Ngay từ đầu Sở Tuấn Thịnh nghĩ như thế nào, vì sao lại đến gần cậu, tớ quả thực không biết, nhưng mà, có một điểm tớ phải nói rõ, đó chính là, ngay lúc này, người Sở Tuấn thịnh thích là cậu, không hề coi cậu là thế thân cho ai hết, vừa rồi cậu sợ tới mức trốn tránh anh ta, cậu cảm thấy... nếu là tớ, tớ sẽ làm thế sao?”
Vân Yến suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không làm như vậy!”
Nếu là Bạch Cẩm Sương, có lẽ cô sẽ trực tiếp đi hỏi anh ta, sao anh còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi, không sợ tôi kéo rách vest của anh thêm lần nữa hả?
Bạch Cẩm Sương gật gật đầu: "Đúng vậy, từ chuyện này có thể thấy rõ chúng ta khác nhau, mà vừa rồi Sở Tuấn Thịnh nói với tớ."
Bạch Cẩm Sương nhìn ánh mắt chờ mong của Vân Yến, cố ý kéo dài giọng điệu, ý tử sâu xa mà nói: "Anh ta cảm thấy bộ dáng trốn tránh của cậu vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương, đáng yêu đến lạ, khiến anh ta không nhịn được muốn nhìn cậu nhiều hơn. Cho nên anh ta mới đuổi theo. Từ đây có thể thấy được, anh ta thích tính cách của cậu, chứ không phải coi cậu thành ai đấy Khuôn mặt của Vân Yến chợt đỏ lên: "Tớ biết rồi.”
Bạch Cẩm Sương hỏi cô ấy: "Vậy tại sao lúc đó cậu lại trốn? Chỉ vì sợ gặp nhau xong sẽ xấu hổ thôi sao?”
Vân Yến chẳng biết nói sao: "Cũng không phải... Chỉ là... Lúc ấy đầu óc như bị rút nước ấy, cứ trốn theo bản năng thôi, sau khi trốn thì không có dũng khí đi ra ngoài. Bây giờ tớ cũng cảm thấy, tớ thật ngu ngốc.
Bạch Cẩm Sương cười: "Không ngốc, Sở Tuấn Thịnh nói, anh ta thích cậu như vậy”
Vân Yến đỏ mặt phản bác: "Ai cần anh ấy thích.” Bạch Cẩm Sương bật cười rồi cũng không nói gì.
Có thể lời nói trước đó của Bạch Cẩm Sương đã có tác dụng, cô và Vân Yến từ phòng vệ sinh đi ra, Sở Tuấn Thịnh đã biến mất tăm từ lâu.
Bạch Cẩm Sương và Vân Yến uống hai ly rượu, nói chuyện, cô nhận ra tâm trạng của cô ấy ngày hôm nay và tối hôm qua không giống nhau, nói như thế nào nhỉ, giống như tỉnh khỏi cơn phẫn nộ lẫn nỗi khổ sở của tối hôm qua, tiếp nhận chuyện Thịnh Thế Phồn Hoa chính là Sở Tuấn Thịnh.
Dù sao đây chính là sự thật, dù không thể chấp nhận cũng không thể thay đổi được.
Cô ấy chấp nhận chuyện này nhanh hơn là Bạch Cẩm Sương, về vấn đề tình cảm lòng vòng này, khi nào có biến chuyển thì không biết, cũng đâu ép uổng được!
Bạch Cẩm Sương uống rượu xong, nhìn thấy tin nhắn Mặc Tu Nhân gửi tới,
Mặc Tu Nhân: “Sở Tuấn Thịnh gọi anh đến uống rượu cùng, bây giờ anh đang ở trong phòng kính trên boong tàu với anh ta!”
Bạch Cẩm Sương biết phòng kính trên boong tàu khu vực riêng ngăn cách với khu vực chung của boong tàu. Vì sao Sở Tuấn Thịnh lại rủ Mặc Tu Nhân uống rượu, trong lòng Bạch Cẩm Sương rất rõ ràng, cô cũng không đi quấy rầy, kéo Vân Yến đi lên tầng cao nhất của du thuyền ngâm mình trong suối nước nóng, thưởng thức cảnh biển. Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân không biết là, sau khi Mặc Tu Nhân cùng Sở Hạnh Từ tạm biệt bọn họ, Sở Hạnh Từ cũng có công việc phải đi.
Đinh Nhiên xanh mét: "Phồn Tinh, trước đây chị đã nói với em rồi, đừng có gây sự trên du thuyền, em nghe không hiểu những gì chị nói, hay là không có não hả?”
Sắc mặt Hứa Phồn Tinh cũng khó coi: "Em làm gì đâu? Em chơi mạt chược với mọi người, rất bình thường, vậy cũng sai sao?”
Thẩm Đinh Nhiên cười lạnh: "Bình thường cơ đấy? Em sắp bò lên người tổng giám đốc Mặc rồi, vậy cũng gọi là bình thường sao? Chị nói cho em biết, nếu như không phải nể mặt chị và anh Sở, tổng giám đốc Mặc có khi đã ném thằng em xuống biển cho cá mập ăn rồi.”
Hứa Phồn Tinh thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Đinh Nhiên, khinh khi: "Chị họ, chị nghĩ nhiều, tổng giám đốc Mặc sao có thể ném em xuống biển được, anh ấy quan tâm em biết là bao nhiêu, chị không thấy sao? "Quan tâm đến em?" Thẩm Đinh Nhiên cảm thấy khó tin, cô ấy cảm thấy Hứa Phồn Tinh chắc phải có bệnh gì rồi, con mắt nào của cô ta nhìn thấy Mặc Tu Nhân quan tâm đến cô ta vậy?
Hứa Phồn Tinh hất cằm lên, có chút ngượng ngùng mở miệng nói: "Lúc chơi mạt chược, anh ấy cố ý cho em ăn bài, chị không thấy sao?"
Thẩm Đinh Nhiên cười nhạo một tiếng: "Đó là tổng giám đốc Mặc người ta thất thần đánh nhầm.”
Hứa Phồn Tinh bĩu môi: "Được rồi, coi như là thất thần, đánh nhầm bài, vậy anh ấy cố ý sờ tay em, còn giả được sao?”
Thẩm Đinh Nhiên cảm thấy mình có chút mơ hồ: "Sờ tay em? Tại sao chị không thấy anh ấy cho tay xuống dưới bàn?”
Hứa Phồn Tinh đỏ mặt lắc đầu: "Ngay trên bàn, lúc rút bài.
Hứa Phồn Tinh nói: "Chị thấy có sự khác biệt nào không? Em cảm thấy đủ loại dấu hiệu cho thấy anh ấy thích em, Bạch Cẩm Sương kia chẳng qua chỉ là nể mặt đối tác nên anh ấy mới cho vài phần mặt mũi mà thôi, em không suy nghĩ lung tungmấy lời chị nói ban nãy, em không để tâm đến đâu. Chị họ, em đã gặp một người đàn ông như vậy, chị nên chúc phúc cho em không phải sao?”
Thẩm Đinh Nhiên nhìn bộ dáng Hứa Phồn Tinh tự cho là đúng, vẻ mặt phức tạp lắc đầu: "Quên đi, chị không muốn nói thêm gì nữa, buổi chiều về rồi, em cứ tùy ý đi, chị vẫn câu nói cũ, trên du thuyền thì an phận cho chị, nếu không, đừng trách chị không cho em mặt mũi.”
Cô ấy không cảm thấy Mặc Tu Nhân sẽ thích Hứa Phồn Tinh, nhiều nhất cũng chỉ là ảo giác của Hứa Phồn Tinh, về phần Hứa Phồn Tinh nói sờ tay, cô ấy càng cảm thấy Mặc Tu Nhân chỉ là không cẩn thận đụng phải tay Hứa Phồn Tinh mà thôi.
Hứa Phồn Tinh bĩu môi: "Được rồi, em biết rồi, cứ coi như tổng giám đốc Mặc thích em, em cũng sẽ giữ nét e thẹn mà con gái nên có.
Thẩm Đinh Nhiên cười nhạo một tiếng, cô ấy hoàn toàn không cảm thấy Mặc Tu Nhân thích Hứa Phồn Tinh: "Tùy em.”