Ăn sáng xong, Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đi chơi du thuyền.
Phía tầng dưới của du thuyền có sòng bạc, nhưng nó chỉ mở khi ra khơi. Rất nhiều người vào trong đó chơi, Mặc Tu Nhân hỏi Bạch Cẩm Sương có muốn vào đó chơi không, Bạch Cẩm Sương từ chối nói rằng cô muốn chơi đánh bia.
Mặc Tu Nhân bèn dẫn cô tới phòng chơi bia, kết quả lúc bọn họ đến thì thấy Thẩm Đinh Nhiên và Hứa Phồn Tinh cũng có mặt ở đây.
Bạch Cẩm Sương chẳng thèm quan tâm tới hai người họ, nào ngờ Hứa Phồn Tinh cứ như muốn khiêu khích, nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Sắt bằng ánh mắt không tốt chẳng hề né tránh chút nào.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày, cô cố ý nói nhỏ với Mặc Tu Nhân: “Tự nhiên em không muốn chơi nữa, chúng ta đi thôi!”
Mắt Mặc Tu Nhân hơi lóe lên, anh lườm mắt cảnh cáo Hứa Phồn Tinh, sau đó gật đầu với Bạch Cẩm Sương “Được! Chúng ta đi chỗ khác!”
Kết quả khi hai người họ muốn rời đi, Hứa Phồn Tinh đột nhiên bước lên chần trước mặt Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân: "Cô Bạch, tối hôm nay cô nhảy rất đẹp!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu. “Nếu cô đã tự tin như vậy, tôi cho có một cơ hội. Qua bên kia đánh đi, mấy ván tối cũng chơi với cô!”
Đánh tới khi nào cô Hứa này kêu cha khóc mẹ thì cô mới thôi
Khi Mặc Tu Nhân nghe Bạch Cẩm Sương đồng ý, nghĩ đến kỹ năng đánh bìa của Bạch Cẩm Sương, trên mặt anh cảm thấy vì diệu. Được thôi, có người tự rước lấy nhục muốn xông lên làm trò tiêu khiển cho Bạch Cẩm Sương, vậy đi xem thử nào.
Bạch Cẩm Sương và Hứa Phồn Tinh chơi loại bia đơn giản nhất, chỉ gồm banh bia hai màu và một màu. Bạch Cẩm Sương sợ lát nữa Hứa Phồn Tinh nói cô bắt nạt, nên nhường cơ hội đánh trước cho Hứa Phồn Tinh.
Vận may của Hứa Phồn Tinh không tệ, cô ta đánh vào một trái banh hai màu, sau đó bắt đầu đánh banh màu của cô ta. Mặc Tu Nhân ngồi ở trên sopha, ánh mắt trước sau vẫn dõi theo Bạch Cẩm Sương
Thẩm Đinh Nhiên đột nhiên ngồi xuống bên cạnh, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Mặc cảm thấy... giữa cô Bạch và Phồn Tinh ai sẽ thắng?
Mặc Tu Nhân trả lời không chút do dự: "Cẩm Sương!"
Thẩm Đinh Nhiên nở nụ cười: “Tổng giám đốc Mặc thực sự rất tin tưởng cô Bạch!
Mặc Tu Nhân nhìn lướt qua cô ta: "Không vậy thì sao?
Tin em họ của cô à?
Thẩm Đinh Nhiên cứng đờ, thật ra cô ấy đã nhận ra từ lâu Mặc Tu Nhân không hề thích Hửa Phồn Tinh, chẳng qua từ đầu đến cuối Hứa Phồn Tinh không tin mà thôi!
Cô ấy khẽ thở dài: “Phồn Tinh không hiểu chuyện, mong tổng giám đốc Mặc và cô Bạch đừng giận, sau này tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ em ấy!” Mặc Tu Nhân trả lời không chút khách sáo: “Hãy nên khuyên can cô ta, đừng đợi đến lúc người khác ra tay dạy dỗ, điều đó chứng tỏ gia giáo nhà họ Thẩm cô có vấn đề!”
Sắc mặt Thẩm Đinh Nhiên không tốt lắm: “Em ấy là em họ của tôi, họ Hứa không phải họ Thẩm!” Mặc Tu Nhân nói một câu hết sức tự nhiên: “Cách dạy dỗ của nhà họ Hứa có vấn đề!”
Thẩm Đinh Nhiên mím môi, không lên tiếng!
Bên bàn bia, vận may và khả năng đánh bia của Hứa Phồn Tinh không tệ, cô ta đánh liên tiếp ba quả hai màu vào lỗ, đến quả thứ tư thì không vào!
Cô ta đắc ý hất cằm lên nhìn về phía Bạch Cẩm Sương: “Tới lượt cô!”
Bạch Cẩm Sương nở nụ cười, sau đó cầm gậy cúi người nhằm ngay quả bia một màu, bắt đầu đánh...
Chờ tới khi Bạch Cẩm Sương đánh hết những quả bia một màu vào lỗ cùng một lúc, Hứa Phồn Tinh mở to hai mắt và không thốt nên lời.
Cô sai rồi, thứ Bạch Cẩm Sương chơi giỏi nhất là bia chứ không phải là khiêu vũ, tại sao có người có thể tính toán góc và sức mạnh chuẩn như vậy?
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ và như bị đả kích của Hứa Phồn
Tinh, sắc mặt Bạch Cẩm Sương không thay đổi: “Đánh tiếp không?” Hứa Phồn Tinh ngập ngừng: “Tôi.."
Bạch Cẩm Sương cười: “Sao thế? Cô Hứa không muốn chơi nữa à? Riêng tôi cảm thấy biết khó mà dừng thì mất mặt chút thôi!”
Hứa Phồn Tinh nghe Bạch Cẩm Sương dùng câu nói lúc nãy để đáp trả lại, sắc mặt cô ta hơi khó coi: “Ai nói tôi sẽ dừng hả?"
Nụ cười của Bạch Cẩm Sương trở nên sâu xa hơn: "Ơ, hóa ra cô Hứa còn muốn đánh tiếp à? Vậy cũng được, vừa rồi cô đánh bóng trước, lần này đến lượt tôi!”
Hứa Phồn Tinh không trả lời. Bạch Cẩm Sắt vừa dứt lời, cô cười nhạo một tiếng, nhờ người khác sắp bóng lại ngay ngắn và bắt đầu...
Vẻ mặt Thẩm Đinh Nhiên có chút phức tạp: “Phồn Tinh thật hiếu thắng! Tổng giám đốc Mặc và cô Bạch đừng trách nhé, tôi thấy con bé sẽ thua cô Bạch!”
Mặc Tu Nhân cười mỉa, nét mặt chẳng khác nét mặt của Bạch Cẩm Sắc là bao: “Không, cô ấy hiểu chuyện lắm chứ, hiểu chuyện đến mức đâm đầu vào tự chuốc nhục nhã làm Cẩm Sương nhà tôi vui vẻ, sao cô Thẩm lại nói cô ta không hiểu chuyện?”
Thẩm Đinh Nhiên: “
Cô ấy nhìn thoáng qua Hứa Phồn Tinh đứng cách đó không xa, không nhịn được bèn nhắm mắt lại, cô ấy không muốn nói gì thêm nữa, thật là mất mặt
Ván thứ hai, Hứa Phồn Tinh chẳng có cơ hội chạm vào gậy đánh bia. Bạch Cẩm Sương nhường cô ta đánh trước ván thứ ba. Đáng tiếc, cảm xúc và trạng thái của cô ta bị kích thích nên không đánh vào quả nào.
Bạch Cẩm Sương cười như không cười cầm gậy lên, tiếp tục bình tĩnh đánh, kết thúc vẫn đánh bìa chỉ trong một gậy.
Hứa Phồn Tinh sửng sở đứng im tại chỗ.
Bạch Cẩm Sương ném gậy đánh bia sang một bên: “Mặc Tu Nhân, đi thôi anh! Đánh bia không thú vị chút nào! Chẳng có tính khiêu chiến gì cả!”
Hứa Phồn Tinh nhìn thẳng về phía Bạch Cẩm Sương, sắc mặt cô ta xanh mét.
Mặc Tu Nhân nở nụ cười nhìn Bạch Cẩm Sương bằng ánh mắt cưng chiều, khi ánh mắt lướt qua Hứa Phồn Tinh, trong đáy mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Lúc Mặc Tu Nhân dẫn Bạch Cẩm Sương rời khỏi phòng bia, Hứa Phồn Tinh vẫn đứng im tại chỗ. Thẩm Đinh Nhiên lặng lẽ bước lên phía trước: “Phồn Tinh à, em cũng nhìn ra tổng giám đốc Mặc không thích em... Sau này, em hãy cố gắng giữ khoảng cách với anh ta, đừng làm người ta phiền chán nữa!"
Hứa Phồn Tinh nghe Thẩm Đinh Nhiên nói thế, cô ta hồi phục tinh thần liếc mắt nhìn cô ấy: “Ai nói anh ấy không thích em? Chẳng lẽ chị không nhìn thấy trước khi đi anh ấy còn đặc biệt nhìn em một cái sao?”
Thẩm Đinh Nhiên cạn lời: “Đúng, chị nhìn thấy anh ta nhìn em với ánh mắt chán ghét
Sắc mặt Hứa Phồn Tinh cực tế: “Chị họ, cho dù chị có hâm mộ em cũng đừng nói như vậy chứ Rõ ràng ánh mất của anh ấy là dịu dàng, cưng chiều mà chị lại nói thế rất cuộc chị có ý gì hả?”