Đúng lúc này, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.
Mặc Tu Nhân nhớ tới lần trước Tần Minh Huyền đột nhiên phải nằm viện, cả người cứng đờ.
Anh sững người trong một giây nhưng vẫn thờ ơ, tiếp tục hôn bất chấp.
Kết quả là, chuông điện thoại ngưng rồi lại vang lên, bầu không khí hoàn toàn bị phá hủy.
Bạch Cẩm Sương cũng nhớ tới chuyện lần trước, cô không nhịn được cười, đẩy Mặc Tu Nhân ra: “Anh nhận điện thoại đi, em cảm thấy không nghe điện thoại được, đêm nay sẽ không yên!
Mặc Tu Nhân mặt đen như đít nồi, nếu người gọi không có việc gì quan trọng thì sẽ cho nổ tung cái du thuyền này!
Nhìn thấy khuôn mặt đen nhẻm của Mặc Tu Nhân, Bạch Cấm Sương có vẻ hơi chạnh lòng, cười ngặt nghẽo, cô càng nhìn Mặc Tu Nhân, càng cảm thấy Mặc Tu Nhân đáng yêu đầu!
Mặc Tu Nhân trả lời điện thoại với vẻ mặt u ám, giọng điệu như muốn giết người: “Alo, có việc gì vậy?"
Nhân viên chăm sóc khách hàng của du thuyền nói lời xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi đã quấy rầy, xin hỏi đây có phải là phòng của cô Bạch Cẩm Sương không?” Mặc Tu Nhân trầm giọng: “Đúng rồi, tìm cô ấy có chuyện gì?”
Nhân viên chăm sóc khách hàng nghiêm túc nói: “Là như thế này, có một tiểu thư tên Vân Yến, cô ấy có vẻ không ổn, cô ấy nhờ chúng tôi tìm giúp phòng của Cô Bạch, có chuyện quan trọng muốn nói với Cô Bạch!”
Mặc Tu Nhân không ngờ, anh đã cẩn thận tắt điện thoại để ở cùng với Bạch Cẩm Sương, Vân Yến còn dám gọi điện đến phòng riêng, anh thật sự muốn bóp chết Vân Yến.
Giọng anh vô cùng khó chịu: “Cô ấy muốn nói gì?”
Nhân viên chăm sóc khách hàng nghiêm túc nói: “Cô
Vân nói cô ấy muốn nhảy xuống biển, trước khi nhảy xuống biển, cô ấy muốn cùng Cô Bạch nói chuyện!”
Lúc này, ánh mắt của Mặc Tu Nhân như muốn ăn thịt người, mặt còn đen hơn đít nồi, anh nghiến răng hỏi: “Cô hỏi cô ta xem cô ta có bị điên không?”
Nhân viên chăm sóc khách hàng sửng sốt một giây, cô ấy rất thành khẩn: "Thưa ngài, ngài có thể cho tôi gặp Cô Bạch được không? Tôi nói thật, Cô Vân...tình trạng của cô ấy không ổn lắm!”
Mặc Tu Nhân nhắm mắt lại, đưa điện thoại cho Bạch Cẩm Sương: “Vẫn Yến tìm em!”
Bạch Cẩm Sương nhìn bộ dạng đau khổ muốn đánh người nhưng không đánh được của Mặc Tu Nhân, cô nhận cười cầm điện thoại: "Alo!
Cuối cùng Bạch Cẩm Sương cũng nghe điện thoại, nhân viên chăm sóc khách hàng nhanh chóng kể lại tình trạng của Vân Yến cho cô nghe.
Bạch Cẩm Sương trở nên nghiêm túc lên: “Cô đưa điện thoại cho cô ấy giúp tôi!”
Nhân viên bất lực: “Cô ấy nói chuyện với tôi xong thì ngồi khóc nãy giờ, cô vẫn nên xuống lầu xem thử!”
Quầy dịch vụ khách hàng của khách sạn nằm ở trung tâm tầng 2, có thể nhìn thấy ngay khi vừa đi xuống cầu thang.
Bạch Cẩm Sương tắt điện thoại, nhìn Mặc Tu Nhân rồi nói: “Anh ngủ trước đi, em đi xem Vân Yến có sao không!”
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương giận dỗi: “Là anh quan trọng hay cô ta quan trọng?” Bạch Cẩm Sương nhìn lướt qua Mặc Tu Nhân, cô cười khổ: “Chuyện này không thể so sánh được! Mức độ lớn nhỏ của mỗi chuyện đều khác nhau, anh nghe lời em đi, em sẽ nhanh quay lại thôi!”
Cô vừa nói vừa đưa tay xoa lỗ tai của Mặc Tu Nhân. Mặc Tu Nhân khó chịu: “Đừng xem anh như một đứa trẻ! Chuyện của anh là việc nhỏ phải không?”
Bạch Cẩm Sương bất lực, cười nói: “Nhưng em không thể mặc kệ Vân Yến, cô ấy nói muốn nhảy xuống biển, chắc chắn là đã gặp phải chuyện gì đó, hai chúng ta...Còn cả đời mà!”
Nghe cô nói như vậy, Mặc Tu Nhân mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Anh nói bằng giọng điệu ngang ngược: “Vậy thì em nhớ về sớm đấy!
Bạch Cẩm Sương nhìn anh giống như một đứa bé, cô cười lớn rồi gật đầu: “Được, em sẽ giải quyết nhanh rồi về sớm với anh.
Mặc Tu Nhân “ừ” một tiếng, tỏ ý đồng ý với cô.
Bạch Cẩm Sương đi tới quầy dịch vụ khách hàng của du thuyền, thấy Vân Yến đứng kh lưng, hai tay ôm gối, cơ thể run lên, giống như đang khóc.
Cô nhân viên vừa nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, lập tức mở to hai mắt, kích động kêu lên: “Bạch Cẩm Sương!”
Nghe được tiếng cô ấy kêu, Bạch Cẩm Sương nhìn cô một cái, sau đó nhìn lại Vân Yến trước gầy lễ tân, cơ thể rõ ràng đang run lên.
Bạch Cẩm Sương bất lực đi tới, đứng bên cạnh Vân Yến thấp giọng nói: “Vân Yến, đừng đứng ở đây nữa, chúng ta lên boong tàu hóng gió!”
Vân Yến vẫn giữ nguyên tư thế, không ngẩng đầu lên.
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: “Không phải cậu gọi tớ tới sao? Sao vậy? Bây giờ lại không muốn nói chuyện với tớ sao? Nếu như vậy, tớ đi trước đây!” Bạch Cẩm Sương vừa dứt lời, xoay người muốn rời đi.
Kết quả là vừa quay người, Vân Yến đột nhiên ngẩng đầu nói: “Cậu đừng đi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn cô: "Sao vậy? Bây giờ lại muốn gặp lại tớ à?"
Vân Yến cắn môi, đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng cô đã khóc: “Không, tớ... Mắt Bạch Cẩm Sương sáng lên: “Không cái gì? Không muốn gặp tớ phải không?”
Vận Yến lắc đầu: “Không phải, thật sự không phải là không muốn gặp cậu, chỉ là… Chỉ là tớ ngại!"
Bạch Cẩm Sương nhìn cô: “Đi thôi, ở trước mặt tớ, không có gì phải ngại, nhưng cứ làm nhân viên chăm sóc khách hàng lo lắng thì cậu mới thật sự nên ngại đó!"
Vân Yến nghe Bạch Cẩm Sương nói, mắt cô đỏ lên, lập tức xin lỗi cô nhân viên: “Thực sự xin lỗi, vừa rồi làm phiền cô rồi!”
Nhân viên chăm sóc khách hàng xinh đẹp mỉm cười và lắc đầu: “Phục vụ mọi hành khách trên du thuyền là nhiệm vụ của tôi, cô không phải cảm thấy có lỗi!”
Vân Yến mím môi: “Dù sao cũng cảm ơn cô!”
Nói xong, cô ấy cùng Bạch Cẩm Sương rời đi.
Bạch Cẩm Sương cùng Vân Yến lên boong tàu hồng gió, nhìn biển đêm đen kịt, giống như một con quái vật, như muốn nuốt chửng toàn bộ du thuyền. Bạch Cẩm Sương nói: “Bây giờ cậu nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Buổi tối ở trên boong tàu thấy trống trải, cũng không có một chút ánh sáng nào, xung quanh tối đen như mực, làm người ta có thể dễ dàng thư giãn.
Vân Yến cuối cùng cũng mở miệng nói thật: “Cẩm
Sương...Cậu không cần cùng tớ đi gặp Thịnh Thế Phồn
Hoa nữa!” Bạch Cẩm Sương nhướn mày: “Vì sao?”
Vân Yến chua xót, suýt nữa không kìm được nước mắt: “Bởi vì...Tớ đã gặp anh ta!
Mắt Bạch Cẩm Sương sáng lên: “Vậy là... Anh ta cũng ở trên du thuyền này sao?”
Vẫn Yến gật đầu, giọng nói vừa có chút buồn, vừa có chút tức giận: “Đúng vậy, anh ta cũng ở đây Vân Yến vừa dứt lời, cô ấy lại nói thêm một câu nữa: “Anh ta chính là kẻ lừa đảo!”
Bạch Cẩm Sương tuy rằng còn không biết Thịnh Thế Phồn Hoa mà Vân Yến nói đến là ai, có thân phận gì, vì cái gì mà Vân Yến nói anh ta là kẻ lừa đảo, nhưng Bạch Cẩm Sương nghe cô nói xong, cũng hiểu ra tại sao cô ấy muốn chết.
Giọng cô có chút lạnh lùng: "Cho nên, vì anh ta là kẻ dối trá, mà cậu muốn nhảy xuống biển tự tử sao?”
Vân Yến biết Bạch Cẩm Sương có chút tức giận, cô ấy liền trả lời: “Không có!”
Bạch Cẩm Sương lại tiếp tục cười lạnh lùng: “Không có sao? Cậu không muốn nhảy xuống biển? Hay là không nhờ nhân viên phục vụ khách hàng gọi đến phòng của tớ?”
Vân Yến nghe Bạch Cẩm Sương nói, lập tức cảm thấy vô cùng áy náy. Cô ấy cúi đầu, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, giọng nói có chút buồn bã: “Tớ chỉ là...chỉ là muốn gặp cậu thôi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn chằm chằm cô: “Vậy là cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ nhảy xuống biển?”
Vân Yến cảm thấy có chút hổ thẹn: “Tớ...Tớ...Đã có lúc nghĩ tới...