Tần Hạo sững người, sau đó ông ta cười: “Là do đến tuổi già rồi!”
Tần Minh Xuân lại lắc lắc đầu nói: “Con biết là bởi vì con, bố không cần lấy tuổi tác để qua loa với con đâu!” Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy sự tiều tụy trên khuôn mặt của Tần Hạo, trước đây căn bản không thể xuất hiện trên mặt ông ta thế được. Tuổi tác chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân, quan trọng nhất vẫn là bởi vì chính bản thân ông. Người đầu bạc tiền kẻ đầu xanh, đối với bất kỳ bậc phụ huynh nào không phải là đòn đả kích trí mạng chứ?
Tần Hạo nghe thấy Tần Minh Xuân nói lời này, trong lòng ông ta liền thở dài, lại vô hạn cảm khái, vẫn là con trai mình quan tâm đến mình nhất, không như cái người tối hôm qua kia phải để Tố Nhiên lấy công ty ra thì mới có thể giữ nó ở lại Thành phố Trà Giang.
Cũng không biết là đối phương rốt cuộc là có mục đích gì.
Mặc Tu Nhân thấy Tần Hạo và Tần Minh Xuân đang có chút cảm giác bị thương, anh không khỏi mở miệng nói: “Bố, anh à, hai người đều đừng có nghiêm trọng hóa vận đề lên nữa, anh trai con có thể lần nữa ngôi ở nơi này cùng ăn cơm với chúng ta, chẳng lẽ không phải là chuyện vui hiếm có sao?”
Tần Hạo cười gật gật đầu nói: “Con nói rất đúng, chúng ta đừng nói những vấn đề này nữa, bỗng dưng làm người ta khó chịu! Thức ăn được mang lên, mọi người bắt đầu ăn cơm, Tần Hạo đột nhiên hỏi Tần Minh Xuân: “Vô Đoan, con có dự định về nhà không?”
Tần Minh Xuân mím môi, im lặng một lúc mới nói: “Trước mắt thì không có, thứ nhất, con còn đang làm việc ở phòng làm việc của Cẩm Sương, trước tiên không muốn thay đổi nhịp sống bình ổn hiện tại, thứ hai, con dựa vào cái gì để về nhà đây? Cũng không thể lấy thân phận trước đây được nữa, nếu như để người khác biết được con mới chính là Tần Vô Đoan thật sự, vậy thì con sợ ngày tháng sau này sẽ phải ở phòng thí nghiệm cho người ta nghiên cứu mất. Cuối cùng, sự xuất hiện của cái người trông rất giống với con kia đến nhà họ Tần, con cũng không biết mục đích thật sự của tên đó là gì, nhưng mà con mong rằng có thể chọc thủng được mục đích của anh ta ra, giải quyết hết cho đỡ tai họa ngầm sau này, rồi sau đó con mới nghĩ đến vấn đề của bản thân được.”
Tần Hạo gật gật đầu nói: “Được, mọi chuyện đều nghe con hết! Vô Đoan
Tần Minh Xuân mím môi: “Còn nữa, trên thế giới này không thiếu những người thông minh, hoặc là có những người có sức tưởng tượng phóng phú, sau này bố đừng gọi con là Vô Đoan nữa, từ nay về sau con là Tần Minh Xuân, bố cứ gọi tên bây giờ của con là được, có những chuyện, người trong nhà chúng ta tự hiểu với nhau là được rồi!”
Lời này của Tần Minh Xuân vừa nói ra, trong lòng Tần Hạo khẽ hoảng sợ, nghĩ đến việc nếu như bị người khác biết được, Tần Vô Đoan là chết rồi sống lại trở thành Tần Minh Xuân, vậy đến lúc đó e là dựa vào thân phận của nhà họ Tần cũng chưa chắc có thể bảo vệ được cho cậu ta. Dù sao thì chuyện này cũng quá kinh khủng, nếu như bị người khác biết được, người muốn đưa cậu ta đi nghiên cứu sợ là nhiều đến nỗi bản thân ông cũng không thể ngăn lại hết được.
Con trai ai thì người ấy đau lòng!
Nghĩ đến điểm này, Tần Hạo chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, ông ta không ngừng gật đầu: “Được, sau này..bố sẽ gọi con là Minh Xuân, bây giờ cuộc sống và việc làm của con trước tiên không thay đổi gì cả, nhưng chuyện còn lại thì để bố sắp xếp nốt, bố nhất định sẽ không để người có mưu ma chước quỷ biết được chuyện này!”
Bởi vì Tần Hạo vừa mới gặp mặt đã tin tưởng ngay vào thân phận của Tần Minh Xuân, bữa cơm này cũng coi như là ăn trong không khí hài hòa.
Sau khi ăn cơm xong, cho dù Tần Hạo không nỡ, nhưng vẫn phải dứt khoát rời đi.
Mặc Tu Nhân đưa Tần Minh Xuân và Bạch Cẩm Sương đến Trang sức đá quý Tư Huyền.
Khi đến trước cửa Trang sức đá quý Tư Huyền, Mặc Tu Nhân nhìn về phía Tần Minh Xuân, lần này tâm tình đã không giống với lần trước khi gặp Tần Minh Xuân ở trước cửa Trang sức đá quý Tư Huyền nữa.
Anh dùng âm giọng chỉ có hai người mới nghe được, thấp giọng nói: “Anh à, bố vẫn rất mong anh sẽ quay về nhà họ Tần, em cũng muốn để anh quay về đó giúp em!” m
Tần Minh Xuân cười cười nói: “Đợi khi nào xử lý xong những chuyện trước mắt này rồi nói:”
Mặc Tu Nhân cũng cười lại, lặng lẽ quay đầu lại nhìn về phía Bạch Cẩm Sương, trên mặt anh tràn đầy ý cười dịu dàng nói: “Cẩm Sương, tối nay anh muốn ăn cánh gà coca với cá kho!” Tần Minh Xuân nghe thấy em trai mình nói lời này, mỉm cười: “Hai người nói chuyện với nhau đi, anh đi vào trước đây!”
Bạch Cẩm Sương khẽ gật đầu, sau đó, mặt cô đỏ lên trừng mắt với Mặc Tu Nhân: “Không phải quản gia sống ở ngay đổi diện sao, anh bảo ông ấy nấu cho anh đi!”
Mặc Tu Nhân bước lên phía trước mấy bước, hai người cách nhau không xa nên trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách lại, mặt Bạch Cẩm Sương đỏ lên, bất giác lùi về sau một bước thì nghe thấy Mặc Tu Nhân nói: “Nhưng anh chỉ muốn ăn đồ ăn em làm thôi!”
Bạch Cẩm Sương bĩu bĩu môi, khẩu thị tâm phi nói với anh: “Nhưng em lại không phải là bảo mẫu của anh! Em không làm cơm cho anh đâu!”
Đồng tử Mặc Tu Nhân hơi lập lòe lóe sáng, giống như tự lẩm bẩm nói với bản thân mình: “Em nói như vậy cũng đúng, anh vẫn nên...tiếp tục chịu đói thôi vậy, dù sao thì mấy năm này dạ dày cũng đã đau quen rồi, cũng không cần để ý một hai bữa cơm này làm gì!”
Bạch Cẩm Sương nghe anh nói như vậy, hơi ngẩn ra ngước lên nhìn về phía Mặc Tu Nhân, lúc này mới nhớ đến trước đây Cảnh Hạo Đông ở bệnh viện có nói với cô qua rồi, trước đây Mặc Tu Nhân do uống rượu hút thuốc, lúc uống rượu uống đến mức dạ dày xuất huyết luôn, còn thêm cả mấy năm nay anh tự xem mình như người máy làm việc, ăn cơm không đúng giờ giấc, cho nên thường xuyên đau dạ dày.
Bạch Cẩm Sương nháy mắt liền thấy đau lòng anh, cô nhăn nhỏ, thở phì phì tức giận nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân nói: "Cơ thể này là của anh đấy, anh không tự yêu quý bảo vệ nó, còn muốn để người khác giúp anh yêu quý hay sao? Mặc kệ anh có thích ăn hay không đấy, đói chết thì thôi!”
Nhìn thấy Bạch Cẩm Sương tức đến mức khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhăn nhỏ, trong lòng Mặc Tu Nhân liền thấy ngứa ngáy, nhịn không được duỗi tay ra chọc chọc và khuôn mặt trắng nõn của cô.
Mặc Tu Nhân cười nhẹ: “Dáng vẻ em tức giận cũng rất đáng yêu!”
Bạch Cẩm Sương …..
Bây giờ cô thật sự rất muốn mắng người, cái đồ ngu ngốc này chẳng xem lời cô nói là gì cả!
Cô đang rất tức giận, anh lại nhìn mình tức giận rất đáng yêu, đáng yêu ông nội anh chứ đáng yêu!
Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương cau có: “Anh còn chọc vào mặt em nữa em sẽ chặt từng ngón tay anh xuống đấy!”
Mặc Tu Nhân hết sức hớn hở nói: “Sao em lại hung bạo như thế chứ!”
Bạch Cẩm Sương hừ nhẹ: “Đây là ngày đầu tiên anh thấy em hung bạo hay sao, xem anh còn dám trêu chọc vào em nữa không!”
Mặc Tu Nhân đột nhiên áp mỗi đến sát bên tại cô, Bạch Cẩm Sương nháy mắt liền cảm giác được hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai, lỗ tai ngứa ngáy khiến cô nhịn không được rụt cổ lại
Chỉ nghe thấy Mặc Tu Nhân nói: "Không sao, em cứ việc cắt anh ra thành tám khúc đi, như vậy anh vẫn muốn trêu chọc em, hết cách rồi, ai bảo em đáng yêu quá làm gì!"
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương nháy mắt đỏ hồng lên, cô xấu hổ nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc Tu Nhân, anh nghiêm chỉnh chút đi
Chỉ có khi nào Mặc Tu Nhân ở bên cạnh Bạch Cẩm Sương thì anh mới có thể cảm thấy mình giống như một người bình thường, không giống như mấy năm trước đây, cứ như khối băng lạnh lẽo khó gần, giống như người máy máy chẳng có chút tình cảm nào vậy.
Ánh mắt anh tràn ngập ý cười, nồng đậm đến mức sắp tràn ra ngoài: “Anh cũng rất nghiêm chỉnh đấy chứ, chỉ có điều...nếu như em vẫn muốn anh nghiêm chỉnh lên, vậy thì đương nhiên anh sẽ nghe theo em rồi!”
Bạch Cẩm Sương cạn lời trợn trắng mắt nhìn anh: “Anh vẫn nên mau chóng trở về đi, em phải đi vào làm việc bây giờ đây!”
Bạch Cẩm Sương nói xong, mặt đỏ bừng muốn đi vào, cô cảm thấy, chỉ cần mình đứng ở đấy thêm nữa thì cái tên Mặc Tu Nhân nhất định sẽ không buông tha mà tiếp tục trêu đùa cô!
Mặc Tu Nhân nhìn theo hướng Bạch Cẩm Sương đi vào, cũng không ngăn cản cô, chỉ cười khẽ nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt thâm thủy sâu thẳm.
Lúc Bạch Cẩm Sương sắp đi đến trước cửa, không biết lại nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên cô quay đầu lại nhìn về phía Mặc Tu Nhân, có chút cứng rắn hỏi: “Này ngoài cá kho và cánh gà coca ra thì anh còn muốn ăn gì nữa không?”
Vốn dĩ nụ cười của Mặc Tu Nhân chỉ hơi khe khế, nhảy mặt anh bật cười lớn, lúc trả lời cô giọng nói cũng mang theo nồng đậm ý cười: "Rau diếp tỏi bằm và khoai tây sợi chua cay, chỉ cần là đồ ăn em làm thì anh đều thích ăn!” Bạch Cẩm Sương trợn trắng mắt với anh, đồ ăn cũng đã tự gọi ra rồi, còn nói thừa ra bổ sung làm gì chứ.
Chỉ là, nghĩ đến tên những món ăn mà anh yêu cầu, cơ thể cô hơi cứng lại, có chút khó hiểu nhìn anh nói: "Không phải là anh không ăn được cay sao?"
Nghe thấy cô nói vậy, đáy mắt Mặc Tu Nhân xẹt qua một tia ảm đạm, nhưng sau đó anh vẫn cười nói: “Bây giờ anh ăn!”
Bạch Cẩm Sương nhíu nhíu mày, hai người đứng ở trước cửa phòng làm việc, cách nhau một khoảng cách ngắn, giống như kêu gọi hàng vậy, kỳ quái không tả nổi, cô không định nói thêm gì nữa, để lại một câu, anh mau chóng đi về làm việc đi, rồi cô đi thẳng vào phòng làm việc của mình.