Lục Thành Ngôn nói: “Anh Mặc, tận mắt nhìn thấy anh ta hỏa táng là anh, không phải tôi, nếu như anh cảm thấy hôm qua xuất hiện “Tần Vô Đoan” cũng không phải anh trai của anh, anh có thể không nhận, vì sao lại chất vấn tôi đây? Đối với tôi mà nói, mặc kệ anh ấy rốt cuộc có phải là Tần Vô Đoan hay không, hoặc đã xảy ra chuyện gì khác, tôi cũng không thèm để ý, tôi chỉ biết trước kia anh ấy là bạn của tôi, hiện tại Tần Vô Đoạn cũng là bạn của tôi, đối với tôi mà nói, những vấn đề anh nghi ngờ cũng không quan trọng, đây là vấn đề các anh làm người trong nhà nên cần nhắc, không phải sao?”
Mặc Tu Nhân thần sắc phức tạp nhìn Lục Thành Ngôn “Tám năm trước khi anh quen biết anh trai tôi, anh ấy chưa từng nói cho anh biết tình hình gia đình của anh ấy sao?"
Lục Thành Ngôn cười: "Anh cảm thấy, là con trai cả nhà họ Tần anh ấy sẽ tùy tiện ở nước ngoài đem thân phận của mình nói cho người khác sao?”
Mặc Tu Nhân mặt không chút thay đổi: “Anh không phải là bạn của anh ấy sao?"
Lục Thành Ngôn hỏi ngược lại: "Bạn bè có nên thông báo cho đối phương về nền tảng gia đình không? Anh Mặc tôi nhắc lại, anh hoài nghỉ những chuyện này không liên quan gì đến tôi, những điều tôi biết đều nói cho anh biết, anh hãy dừng lại đi
Mặc Tu Nhân nghe được lời này đột nhiên cười cười: "Bác sĩ Lục, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, bác sĩ Lục trả lời khiến tôi rất hài lòng, hôm nay tôi đến cảm ơn bác sĩ Lục, bác sĩ Lục đừng nói như thể tôi đang làm khó anh vậy!”
Lục Thành Ngôn mặt không chút thay đổi: “Đúng vậy, anh Mặc cảm tạ tôi, tôi đã cảm nhận được, về phần khó xử hay không khó xử, chúng ta đều biết rõ, không phải sao?”
Mặc Tu Nhân cười: “Đúng vậy, tất cả chúng ta đều biết.”
Lúc này, vừa vặn bồi bàn mang đồ ăn lên, Bạch Cẩm Sương kịp thời mở miệng: “Bác sĩ Lục, thân thể tôi vừa hồi phục không thích hợp uống rượu, lấy trà thay rượu, cảm ơn anh trước đó đã giúp tôi trị liệu!”
Lục Thành Ngôn bưng chén trà lên, nhẹ nhàng chạm vào chén Bạch Cẩm Sương: “Đây là việc một bác sĩ giỏi nên làm thôi, không có gì!”
Bạch Cẩm Sương cười cười không thể phủ nhận, một ngụm uống xong trà.
Cô đã từng gặp qua y thuật, có thể xưng là lương y giỏi cũng chỉ có một mình Lục Thành Ngôn
Sau khi ăn xong, ba người khách sáo chào tạm biệt, tách ra trước cửa nhà hàng.
Lên xe, Mặc Tu Nhân trước tiên đưa Bạch Cẩm Sương trở về phòng làm việc: “Em cảm thấy lời anh ta nói có bao nhiêu phần đáng tin cậy?”
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Vài phần đáng tin cậy trước không nói tới, nhưng mà em có thể cảm giác được, anh ta nói xong cái gọi là trải nghiệm của “Tần Vô Đoàn cố ý tức giận, nói chúng ta chất vấn hàn
Mặc Tu Nhân cười cười: “Anh cũng có cảm giác như vậy! Chính là không biết hôm qua người kia rốt cuộc có quan hệ với anh trai anh hay không!”
Ngay cả Tần Minh Xuân xuyên linh hồn này cũng không dám nói người kia không liên quan gì đến cậu ta.
Suy cho cùng trông giống hệt nhau, trừ khi đó là một cặp song sinh, nếu không trong phạm vi suy đoán của người bình thường, chỉ còn lại phẫu thuật thẩm mỹ, thế nhưng phẫu thuật thẩm mỹ có thể chỉnh hình được như vậy sao? Bạch Cẩm Sương suy nghĩ phân tích: “Có khả năng nào là anh Vô Đoan lúc trước bị người ta đánh cắp thi thể, dùng thứ gì đó khống chế?”
Mặc Tu Nhân cười ra tiếng: “Em đã xem nhiều phim khoa học viễn tưởng rồi sao. Nếu là thi thể, vậy anh ấy làm sao mở mắt ra, lại làm như thế nào đến sáu năm không thối rữa, hơn nữa dựa theo suy nghĩ của em cũng không bằng nói anh ấy bị người luyện thành cương thi.
Bạch Cẩm Sương: “
Anh mới đang trực tiếp ra khỏi thực tế, ok!
Mặc Tu Nhân tiếp tục nói: “Chẳng qua loại cương thi này bình thường ít nhất đều hơn ngàn năm, một ngàn năm trước lão tổ tông nhà anh sợ là còn chưa có ra đời!”
Bạch Cẩm Sương một lời khó nói hết: “Mặc Tu Nhân, em đang nói sự thật với anh, nói suy đoán của em, anh đang làm gì thế?”
Mặc Tu Nhân mỉm cười xoa xoa mái tóc của cô: “Anh đang phân tích suy nghĩ giúp em đoán đó mà!” Bạch Cẩm Sương không nói gì: “Vậy thì anh phân tích theo hướng bình thường đi, trong phạm vi chấp nhận của em!"
Mặc Tu Nhân u u nhìn cô một cái: “Em đều có thể tiếp nhận lời Tần Minh Xuân nói, vì sao lại cảm thấy suy đoán của anh không đáng tin?”
Bạch Cẩm Sương không nói gì nhìn anh: "Bởi vì Tần Minh Xuân nói có lý, hoàn toàn có thể chứng minh thân phận của mình, còn có đủ loại thể hiện trên người cậu ta, chỉ cần anh không mù đều có thể nhìn ra, anh lại nghĩ lại những lời anh vừa nói, anh có phải là xem phim kinh dị xem nhiều hay không?”
Mặc Tu Nhân cười: “Không có, anh trêu chọc em thôi!” Anh đương nhiên biết loại tình huống này của Trần Minh Xuân sợ là chưa ai từng gặp qua, thế nhưng Tần Minh Xuân mở miệng, loại khẩu khí và thái độ này anh có thể xác định đó là anh trai anh.
Về phần hàng giả kia rốt cuộc là tình huống gì, cũng cực kỳ hấp dẫn, chỉ có thể chờ đợi tình hình điều tra chi tiết trước.
Bạch Cẩm Sương một đường đen mặt nhìn anh: “Có vui không?”
Dư quang của Mặc Tu Nhân liếc mắt nhìn Triệu Văn Vương đang lái xe, đột nhiên nghiêng người đến bên tại Bạch Cẩm Sương, hơi thở nóng bỏng phả xuống khiến Bạch Cẩm Sương nhịn không được rụt cổ,
Mặc Tu Nhân thấp giọng: “Tất nhiên là vui vẻ, niềm vui của anh, em không hiểu đâu!”
Mặt Bạch Cẩm Sương đỏ bừng giống như quả cà chua, thật sự không phải là cô không hiểu, chỉ là làm sao cô cảm thấy, Mặc Tu Nhân có ý gì hay không!
Cô đỏ mặt và trốn về phía cửa sổ xe hơi: “Anh tránh xa em ra l
Mặc Tu Nhân cười: “Được rồi, anh tránh xa em ra ngay bây giờ!
Bạch Cẩm Sương mím môi không lên tiếng. Cô sợ mình lại nói thêm một câu Mặc Tu Nhân này còn có thể tiếp một câu, nếu ngộ nhỡ lại kích thích Triệu Văn Vương, chiếc xe này sợ là không thể lái thật tốt.
Đến cửa đồ trang sức đá quý Tư Huyền, Bạch Cẩm Sương lúc này mới nhớ tới chuyện chính: “Buổi tối anh ăn cái gì, em bảo Annie mua thức ăn trước!”
Mặc Tu Nhân nghe được lời này đáy mắt hiện lên một nụ cười: “Buổi tối không về bên kia, anh trở về nhà xem một chút!”
Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc: “Buổi tối anh muốn ở trong nhà hả?”
Mặc Tu Nhân đột nhiên đưa tay nắm đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho trái tim Bạch Cẩm Sương không ngừng run rẩy.
Cô muốn rút tay về, kết quả Mặc Tu Nhân càng dùng sức.
Mặc Tu Nhân vừa chơi đùa với ngón tay cô, vừa mỉm cười hỏi cô: “Cho nên, bây giờ bạn gái đều quản rộng như vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương có chút ngơ ngác: "Hả?"
Mặc Tu Nhân cười: “Bạn gái đã bắt đầu quản lý anh không thể về nhà vào ban đêm? Hay bạn gái anh muốn anh về nhà?”
Bạch Cẩm Sương trong nháy mắt phản ứng lại, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Triệu Văn Vương phía trước.
Cũng may xe đã dừng lại, Triệu Văn Vương ổn định một chút, mặt không chút thay đổi nhìn thẳng về phía trước, như thể mình không nghe thấy cái gì.
Mặc Tu Nhân nhìn phản ứng của Bạch Cẩm Sương biết cô thẹn thùng, nhíu mày nói: "Triệu Văn Vương, cậu xuống xe chờ một lát!”
Triệu Văn Vương lập tức mở cửa xe, vội vàng xuống xe, anh ta là người công cụ, lái xe là được rồi, nhân vật như bóng đèn điện thật sự không thích hợp với anh ta mà.
Bạch Cẩm Sương thấy Triệu Văn Vương xuống xe đỏ mặt trừng mắt mắng anh càn rỡ, miệng là tâm phi: “Anh thích trở về nhà ai thì trở về, em muốn xuống xe, đã đến nơi rồi, anh buông em ra!”
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương hung dữ, lập tức vẻ mặt tủi thân: “Anh đây không phải đang nói chuyện với em, cho nên mới luyến tiếc không buông tay sao!” Bạch Cẩm Sương nhịn không được nghiến răng, cô làm sao có cảm giác Mặc Tu Nhân càng ngày càng vô lại chứ? Ai đã dạy anh ấy như vậy, cô không thể chống đỡ được!
Mặc Tu Nhân thấy Bạch Cẩm Sương sầm mặt không nói lời nào, cho rằng cô thật sự tức giận, lập tức buông tay ra, vẻ mặt vô tội: “Anh nói một câu đều là thật lòng, nếu em muốn đi, vậy thì đi đi, chẳng qua..