Ánh mắt Tân Minh Xuân phức tạp nhìn Mặc Tổ Nhiên, bất đắc dĩ trả lời: “Tôi... đang ở cạnh di Mặc, tôi gửi định vị cho chị qua đây trước. Ở đây có chút chuyện khó giải quyết!”
Bạch Cẩm Sương không biết chuyện mà Tần Minh Xuân nói là như nào, nhưng chỉ cần cậu ta đuổi kịp được dì là ổn rồi.
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, đợi Tần Minh Xuân gửi định vị qua.
Tần Minh Xuân gửi định vị qua cho cô, quay sang thấy người đàn ông trước mặt gọi điện cho công an: “Đây có phải 110 không? Tôi muốn báo công an. Tôi đang ở trên đường phố, có một người bị điên cứ kéo tay tôi không chịu buông ra!”
“Đúng, bên cạnh bà ta còn có một người nữa, nếu tôi mà ra tay anh ta chắc sẽ tấn công tôi! Tôi đang ở..”
Sắc mặt Tần Minh Xuân tái nhợt, nhìn bộ dạng thờ ơ đang báo công an của đối phương.
Cậu ta không chịu được lên tiếng nói: “Chẳng lẽ anh không nhìn ra dì ấy chỉ là nhận nhầm người hay sao?”
Đối phương lạnh lùng đáp: “Nhận nhầm người không có vấn đề gì cả, nhưng bà ta cứ kéo tay tôi không chịu bỏ ra như này, làm gì cũng không bỏ, đủ để có vấn đề chưa? Tôi còn có chuyện bận, chẳng lẽ anh muốn tôi đi đâu cũng dẫn theo cái người muốn làm mẹ của tôi?”.
Tần Minh Xuân không thể chịu đựng được nữa: “Anh tôn trọng tới một chút đi!”
Cậu ta thực sự muốn cho người đàn ông này một nắm đấm. Nhưng bây giờ cậu ta đã hơn 30 tuổi rồi, không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa.
Cậu ta tức giận: “Báo thì báo!”
Cũng tốt, cậu ta cũng muốn biết thông tin của người đàn ông này! Hơn nữa, Bạch Cẩm Sương chắc cũng đã thông báo cho Mặc Tu Nhân, nếu Mặc Tu Nhân nhìn thấy người này chắc cũng không thể thờ ơ được.
Cậu ta đang suy nghĩ, nếu như có một người giống y hệt như Tần Vô Đoan, cho dù anh ta muốn nhận người nhà thì bố mẹ sẽ tin thân phận của anh ta sao?
Vả lại, người này còn giống người anh đã mất, rốt cuộc là từ đầu đến, thế giới rộng như thế này, tại sao lại cứ xuất hiện ở Trà Giang.
Những điểm này tưởng như không có gì quan trọng, nhưng lại có rất nhiều điểm trùng hợp, chắc chắn là có vấn đề rồi, giống như có một thế lực khống chế ở sau lưng. Tần Minh Xuân đăm chiêu, cậu ta nhất định phải điều tra rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Cẩm Sương rất nhanh thì đến đây. Có điều, bộ dạng của Bạch Cẩm Sương nhìn thấy người đàn ông này cũng không tốt hơn cậu ta là bao.
Mặc Tố Nhiên vẫn không chịu buông tay, người đàn ông kia bắt đầu hững hờ, không để ý.
Bạch Cẩm Sương kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh ta rất lâu rồi mới quay sang hỏi Tần Minh Xuân: "Anh ta là ai? Sao lại... xuất hiện ở đây?”
Tân Minh Xuân lắc đầu: “Tôi cũng không biết, đợi đến đồn công an mới biết được thông tin về anh ta. Cô có thể giúp tôi sắp xếp gặp mặt Mặc Tu Nhận được không?
Tần Minh Xuân gật đầu: “Đúng, tôi muốn gặp anh ta, đương nhiên cô cũng có thể đến. Tôi có vài lời muốn nói với hai người!”
Tân Minh Xuân cảm thấy Mặc Tổ Nhiên bây giờ không thể bình tĩnh được, có vài thứ cứ nói cho Mặc Tu Nhân trước thì sẽ tốt hơn.
Công an nhanh chóng chạy đến, Mặc Tu Nhân đang đi nửa đường lại quay lại đi về phía đồn công an. Khi bọn họ vừa đến đồn thì Mặc Tu Nhân cũng đến ngay sau.
Không dễ gì Mặc Tổ Nhiên với buông tay người đàn ông kia ra, công an hỏi: “Tên, tuổi?”
“Tại sao lúc ở trên đường lại không chịu buông tay người đàn ông lạ mặt kia đến nỗi anh ta phải báo công an?
Mặc Tổ Nhiên nghe xong, nước mắt lại rơi xuống, bà vội vã lau: “Không phải như vậy, cậu ta là con trai của tôi, tên là Tần Vô Đoạn, anh không tin có thể kiểm tra lại!”
Cảnh sát nghe xong cũng thấy có không nói được gì. Anh ta là con trai bà, bà quen biết anh ta mà anh ta lại không biết bà? Con
trai bà bị mất từ lúc nhỏ? Hay bị sao?”
"Con trai tôi... con trai tôi sáu năm trước... mất rồi.” Mặc Tố Nhiên đờ đẫn nói. Nói xong, bà lập tức lắc đầu: "Không... Nó chưa chết, người vừa rồi chính là con trai tôi!”
Cảnh sát quay sang hỏi Bạch Cầm Sương: “Xin hỏi, cô có quan hệ gì với bà ấy?
Bạch Cẩm Sương do dự đáp: "Bà ấy là mẹ chồng trước của tôi!”
Cảnh sát nhẹ nhàng hỏi: “Vậy bà ấy có bị bệnh liên quan đến tâm thần không? Nếu không sao lại nói chuyện không ăn khớp vậy?”
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Anh cảnh sát, anh nghĩ nhiều rồi, bà ấy chỉ là có chút kích động thôi, không có bệnh gì. Chuyện bà ấy nói là sự thật, con trai bà ấy là Tân Vô Đoạn đã chết từ sáu năm trước. Có điều người đàn ông kia nhìn rất giống con trai cả bà ấy nên bà ấy mới như vậy!”
Bạch Cẩm Sương giải thích rõ ràng nhưng cảnh sát vẫn cảm thấy đây là tưởng tượng. Anh ta không tin hỏi lại: “Sao có thể trùng hợp thế?”
Bạch Cẩm Sương lạnh nhạt đáp: “Không tin các anh cứ điều tra một lúc là biết!”
Nói xong, cô lặng lẽ đứng bên cạnh Mặc Tổ Nhiên.
Lúc này, Mặc Tu Nhân vội vàng chạy vào, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương và Mặc Tổ Nhiên bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bạch Cầm Sương quay sang nhìn người đàn ông kia Tần Minh Xuân đang đứng bên cạnh anh ta, nhìn chằm chằm vào anh ta như đang suy nghĩ gì đó.
Bạch Cẩm Sương chỉ vào hướng đó: “Anh nhìn người kia đi là hiểu có chuyện gì rồi, mẹ anh đang chạy thì nhìn thấy người đàn ông đó, kéo tay không chịu buông!”
Mặc Tu Nhân nhìn theo hướng Bạch Cẩm Sương chỉ, khi anh nhìn rõ người đàn ông đó, anh nhíu mắt lại.
Sao trên thế giới này lại có người giống nhau đến thế?
Đúng lúc đó, cảnh sát đi đến hỏi thông tin người đàn ông kia: “Tên, tuổi?”