Mặc Tu Nhân không chút khách khí trực tiếp cắt lời Bạch Cẩm Sương, cất giọng đùa cợt: "Là bởi vì có người quan trọng hơn, muốn cùng nhau ăn cơm, đúng không, cô không cần nói với tôi, tôi biết rồi! Dù sao có cô hay không có cô cũng vậy thôi!"
Bạch Cẩm Sương nghe được câu nói cuối cùng, mặt liền biến sắc, vẻ mặt ảm đạm: "Anh nói gì?"
Mặc Tu Nhân ánh mắt mịt mờ không rõ, giọng điệu không khách khí: "Tôi nói không đủ hiểu sao? Hay là năng lực nghe hiểu của cô có vấn đề? Ba mẹ tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp cô, bản thân cô cảm thấy, cô có đi hay không thì gia đình tôi có xem trọng không? Hay là, cô thật sự coi trọng bản thân mình!".
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương hết sức khó coi, cô mở to hai mắt, khó tin nhìn Mặc Tu Nhân: "Cho nên, anh thật sự nghĩ như vậy?".
Mặc Tu Nhận biểu tình lãnh đạm: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cô cho là, cô không đến nhà tôi, thì nhà tôi ngay cả cơm tối cũng ăn không nổi!".
Bạch Cẩm Sương sắc mặt xanh trắng đan xen: "Mặc Tu Nhân, đồ khốn kiếp!"
Mặc Tu Nhân giễu cợt một tiếng, cất bước đi tới trước mặt Bach Cẩm Sương, ánh mắt nguy hiểm híp lại, thần sắc lạnh lẽo, thốt ra từng chữ rõ ràng: "Bạch Cẩm Sương, trước khi mắng tôi, tốt nhất nên nghĩ cho thật kĩ, là ai ban đầu không muốn cùng tôi để nhận cái giấy chứng nhận chết tiện kia!".
Mặc Tu Nhân tới gần một chút, Bạch &ẩm Sương liền ngửi được trên người anh rõ ràng có mùi rượu, xen lẫn mùi nồng nặc của thuốc lá, còn có vị bạc hà nhàn nhạt.
Nghe thấy lời của anh, Bạch Cẩm Sương tức giận cả người hơi run rẩy, giận dữ vô cùng, cô đột nhiên cười chế giễu.
Đúng vậy, cô cần gì phải cực khổ chờ Mặc Tu Nhân, nếu không phải là muốn cùng anh giải thích!
Anh căn bản không thèm để ý đến hành động của mình, lời giải thích của cô đối với anh mà nói, thật là có cũng được không có cũng được, cô cần gì phải tự rước lấy nhục nhã.
Nghĩ tới đây, Bạch Cẩm Sương hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nhân, giọng lạnh nhạt tựa như lần đầu tiên gặp Mặc Tu Nhân: "Ngài Mặc nói đúng, cùng anh đi nhận giấy kết hôn, là lựa chọn của tôi, xin lỗi, tôi vừa rồi nói chuyện không lựa lời. Tôi cũng không có cần thiết giải thích với anh, dẫu sao, một người thấp cổ bé họng như tôi, không thể ảnh hưởng đến đại cuộc, thậm chí tôi nói muốn cùng anh nói một chút, coi như anh là đang nghe chuyện tiếu lâm đi, dù sao thì chúng ta thực sự cũng không có gì có thể nói!".
Cô vừa quay người, biểu tình trên mặt rốt cuộc không thu lại được, đáy mắt thoáng qua tia ủy khuất.
Là cô suy nghĩ quá nhiều, cô chẳng là gì cả, đối với Mặc Tu Nhân mà nói, có cũng được không có cũng được, buồn cười là Mặc Tu Nhân giúp cô mấy lần, cô lại thật sự rất coi trọng chính mình.
Bạch Cẩm Sương vừa đi, Mặc Tu Nhân thần sắc cứng ngắc ngồi ở trên ghế sofa, dùng sức nhéo mi tâm một cái.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Cẩm Sương thức dậy thật sớm, vốn là muốn đến công ty trước, ai ngờ, cô mới vừa mở cửa, đã nhìn thấy Mặc Tu - Nhân vừa vặn đi ra.
Ánh mắt hai người cùng nhìn về một chỗ, lại không hẹn mà cùng dời tầm mắt đi.
Bạch Cẩm Sương xuống lầu, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, trực tiếp tự mình lái xe đến công ty.
Đi làm không bao lâu, Bạch Cẩm Sương liền nhận tin nhắn từ Tề Bạch. Mai. | Tề Bạch Mai: 'Cẩm Sương, hôm nay có rảnh không, tớ muốn đi xem thử trang sức làm thế nào!
Bạch Cẩm Sương: Được, cậu tới công ty, chúng ta cùng đi xem một chút!
Bạch Cẩm Sương gửi xong tin nhắn không lâu, Cảnh Hạo Đông liền tới bộ phận thiết kế.
Anh ta tới tìm Lâm Kim Thư, chỉ là, Lâm Kim Thư chắc là lại trốn tránh, anh ta không còn cách nào, chỉ có thể trực tiếp tới bộ thiết kế tìm Bạch Cẩm Sương.
Vẻ mặt anh ta có chút chán chường, dáng vẻ cà lơ phất phơ, có chút bất mãn: "Nhà thiết kế Bạch, tôi biết Lâm Kim Thư là cố ý tránh mặt tôi, cô có thể bảo cô ấy ra đây được không, tôi có lời muốn với cô ấy! Cô ấy một mực tránh mặt tôi như vậy, cũng không phải chuyện tốt gì!".
Ánh mắt Bạch Cẩm Sương lóe lên: "Anh chờ một chút, tôi nhắn cho Lâm Kim Thư một tin!"
Bạch Cẩm Sương nhắn tin xong, Lâm Kim Thư bên kia liền trả lời.
Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu nhìn Cảnh Hạo Đông một cái: "Cô ấy bây giờ quay về bộ phận kỹ thuật rồi, anh tới đó tìm cô ấy đi!"
Bạch Cẩm Sương nói xong, Cảnh Hạo Đông rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả, anh ta vừa quay người, liền đụng phải Vân Yến từ ngoài đi vào.
Vân Yến nhìn Cảnh Hạo Đông, nhất thời trợn tròn hai mắt, đây không phải là người đẹp trai hôm qua đã giúp mình đây sao?
Cô ấy nhìn Cảnh Hạo Đông không chớp mắt, chỉ tiếc là, trong lòng Cảnh Hạo Đông đang có chuyện, căn bản không nhìn cô ấy một cái, trực tiếp bước ngang qua.
Trên mặt Vân Yên thoáng qua vẻ mất mát, không nhịn được nắm chặt | bàn tay.
Cùng lắm, rất nhanh cô ấy liền tự mình an ủi bản thân, anh ta tới bộ thiết kế, chắc chắn là bộ phận thiết kế có người biết anh ta, như vậy, cô ấy. cũng có thể dễ dàng biết được thân phận của anh ta.
Nghĩ tới đây, Vân Yến vội vàng đi tới bên cạnh Bạch Cẩm Sương, giọng địu có chút do dự thấp thỏm: "Cẩm Sương... Người lúc này tới tìm cậu là ai vậy?"
"Hừ, cậu nói Cảnh Hạo Đông sao, anh ta đến tìm tớ có chút việc!" Bạch Cẩm Sương nhìn Vân Yến một cái, có chút kinh ngạc hỏi ngược lại: "Cậu không nhận ra anh ta sao? Trước lúc Lâm Kim Thư bị Thượng Vân | Dương đánh bị thương, anh ta vẫn còn ở đó chứ?"
Vân Yến giật mình há miệng một cái, cô ấy lại không biết gì cả.
Bạch Cẩm Sương nhìn nàng dáng vẻ này, hơi ngẩn ra, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng rồi, ngày đó cậu xin nghỉ, lúc ấy không ở công ty!"
Vân Yến cũng nhớ ra rồi, ngày đó cô ấy đúng là xin nghỉ.
Sau khi cô ấy đi làm, nghe nói, Thượng Vân Dương cùng Lâm Kim Thư của bộ phận kỹ thuật đánh nhau, bị đuổi việc rồi, cô ấy cũng không để trong lòng làm gì..
Cô ấy lại không nghĩ rằng, thì ra người kia, ngày đó lại ở công ty. | Cô ấy mím môi, thận trọng nhìn Bạch Cẩm Sương, cố gắng che giấu suy nghĩ của mình: "Ngài Cảnh... anh ta là người của nhà họ Cảnh sao? Anh ta tại sao lại xuất hiện ở công ty?".
Bạch Cẩm Sương không nghĩ tới, Vân Yến tò mò về Cảnh Hạo Đông, mắt cô léo lên, cũng không giấu giếm: "Anh ta đúng là người nhà họ Cảnh,vị họ Cảnh kia... là con một!".
Bạch Cẩm Sương dừng một chút, cô nói như vậy, Vân Yến hẳn có thể nghĩ đến thân phận của Cảnh Hạo Đông..
Con người cô lóe lên, tiếp tục nói: "Thậm chí anh ta tới công ty, nghe nói quan hệ với Mặc Tụ Nhân rấy tốt, thường xuyên lui tới!"
Vân Yến nhìn Bạch Cẩm Sương, gật đầu một cái: "Cám ơn cậu, Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương biểu tình nhàn nhạt: "Cái này có gì phải cám ơn, trở về làm việc đi!".
Vân Yến gật đầu một cái, âm thầm ghi nhớ cái tên Cảnh Hạo Đông này, trở lại chỗ ngồi của mình.
Cô ấy chống cằm, trong đầu hiện lên cảnh ngày đó Cảnh Hạo Đông giúp mình, trên mặt cười kỳ quái, mặt cô ấy hơi nóng lên.
Cô ấy ngồi một hồi, lại muốn hỏi thử tình hình của Cảnh Hạo Đông, nhưng lại sự hành động của mình quá lộ liễu.
Cô ngồi một chỗ không yên trong lòng, cầm ly nước, liền đứng dậy tới phòng trà.
Thông tin bộ phận kỹ thuật và bộ phận thiết kế ở cùng một tầng, dùng chung một cả phòng trà.
Vân Yên mới vừa bước ra bộ phận thiết kế, liền thấy hành lang bên kia, Cảnh Hạo Đông đang cùng Lâm Kim Thư nói gì đó, anh ta nhíu mày, tựa hồ giống như là đang cùng Lâm Kim Thư giải thích chuyện gì.
Mặt đầy tâm tích mặt đầy lãnh đạm, trầm mặc đứng đó. Vân Yến bưng ly nước, đột nhiên liền không nhúc nhích được.