Bạch Cẩm Sương cảm giác được ánh mắt của Mặc Tu Nhân, cô không khỏi căng thẳng hơn, cô nhìn mặt tấm bài trong tay một chút, đầu óc giờ giống như một đống bột nhão, lắc đầu.
Cảnh Hạo Đông nhìn về phía Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân cảnh cáo nhìn anh ta một cái, ý bảo anh ta không nên bừa bãi làm khó người khác. | Cảnh Hạo Đông thấy được ánh mắt này của anh thì nhíu mày, "Tu Nhân, gọi không?"
Mặc Tu Nhân bình tĩnh, anh trực tiếp lấy một con bài chưa lật lên, "Gọi!"
Cảnh Hạo Đông cười cười, anh ta sắp xếp lại một chút bài trong tay sau đó cầm điện thoại di động, chụm cái loại bài lại với nhau, gửi một tin nhắn Zalo cho Mực Tu Nhân.
Cảnh Hướng Đông: “Tu Nhân, cậu với Bạch Cẩm Sương không để ý gì tới nhau, tính chiến tranh lạnh tới cỡ nào thế, có cần tôi giúp đỡ cho không!
Mặc Tu Nhân tùy tiện nhét con bài chưa lật vào giữa mặt bài, anh cảm giác được điện thoại rung lên một chút liền lấy ra xem một cái, ánh mắt lập tức nặng nề nhìn thoáng qua Cảnh Hạo Đông.
Mặc Tu Nhân: Đừng có mà linh tinh!
Cảnh Hạo Đông: “Cậu đúng là không có lương tâm mà, trước khi cậu tới, tôi đã nói chuyện cậu mua lại cái quán bar này cho Bạch Cẩm Sương | nghe, tôi đã giúp cậu như vậy, thế mà tại sao cậu lại hiểu lầm tôi chứ? Tôi thực sự rất thương tâm đó!
| Cảnh Hạo Đông: 'Còn nữa... Chẳng lẽ cậu không muốn biết, sau khi cậu uống say thì Bạch Cẩm Sương có thái độ gì với cậu à, liệu cô ấy có quan tâm cậu hay không?
Con người của Mặc Tu Nhân lóe sáng, anh nhìn chằm chằm Cảnh Hạo Đông, vẻ mặt không rõ vui buồn.
Cảnh Hạo Đông sợ Mặc Tu Nhân không động tâm liền bồi thêm một câu. . Truyện Truyện Teen
Cảnh Hạo Đông: Tu Nhân, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đấy, bây giờ cậu say trước mặt cô ấy, nếu cậu không nhớ rõ, tôi vẫn có thể giúp cậu thuật lại một chút phản ứng của cô ấy, cái này tuyệt đối có lời luôn, cậu thấy thế nào? Chỉ sợ về sau không còn có cơ hội nào tốt như vậy đâu!
Mặc Tu Nhân nhìn Cảnh Hạo Đông gửi nhiều tin nhắn như vậy, cuối cùng mới đại bị rộng lượng trả lời anh ta một câu.
Mặc Tu Nhân: Không được làm quá! Vẻ mặt Cảnh Hạo Đông nhất thời tươi cười. Cảnh Hạo Đông: “OK, bản lĩnh của tớ mà cậu còn không biết à!
Cho nên, trò chơi kế tiếp, dưới sự cố ý của Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông...
Đầu tiên, bài của Mặc Tu Nhân không tệ, đáng tiếc là Cảnh Hạo Đông phối hợp với Bạch Cẩm Sương không tồi thế nên Mặc Tu Nhân thua!
Lần thứ hai, Mặc Tu Nhân không gọi địa chủ, địa chủ của Bạch Cẩm Sương, Cảnh Hạo Đông với Mặc Tu Nhân cùng nhau thua!
Lần thứ ba, Cảnh Hạo Đông gọi địa chủ, Bạch Cẩm Sương cố hết sức, Mặc Tu Nhân cũng không theo logic mà ra bài, Bạch Cẩm Sương với tình huống hiện tại này của anh, cũng không thể nói thẳng được, cuối cùng, hai người bọn họ thua.
Sau một trận thua này, sắc mặt của Mặc Tu Nhân không được tốt | lắm, anh âm u nhìn Cảnh Hạo Đông.
Cảnh Hạo Đông vội vàng cười mở miệng: Tu Nhân, cậu ngồi ở đây, có thể nhìn vợ mình uống rượu không? Cái này cũng không nói được!
Bậc thang này của anh ta rất có ý nghĩa, vừa không để Mặc Tu Nhân chủ động giúp Bạch Cẩm Sương, cũng sẽ không để Bạch Cẩm Sương phải uống rượu, còn có thể đạt được mục đích, có thể nói là vẹn toàn đội bên.
Mặc Tu Nhân mím môi, không nói lời nào mà trực tiếp cầm lên ly rượu trước mặt Bạch Cẩm Sương.
Bạch Cẩm Sương muốn ngăn cản thì anh đã bắt đầu uống.
Bạch Cẩm Sương cắn môi, cuối cùng cô vẫn không lên tiếng. | Cảnh Hạo Đông đạt được mục đích, cười không khác nào con hồ ly tinh.
Mấy trận địa chủ tiếp theo, tất cả mọi người lại kêu lên, Bạch Cẩm Sương và Cảnh Hạo Đông vừa thắng lại vừa thua, nhưng Mặc Tu Nhân ngay cả một trận cũng không thẳng.
Bạch Cẩm Sương nhịn không được nhíu mày, kỹ thuật chơi bài thật sự quá tệ, hay là anh ấy không yên lòng, hoặc là... Anh ấy cố ý?
Mặc Tu Nhân đã uống hơi nhiều nên Bạch Cẩm Sương không thể chịu đựng được nữa.
Lúc Mặc Tu Nhân uống cạn hết ba ly rượu, cô nhịn không được nữa nên mở miệng: "Quên đi, không chơi nữa, đã muộn rồi, tôi về đây!".
Cảnh Hạo Đông thấy Mặc Tu Nhân uống nhiều như vậy nhưng ánh mắt của anh hình như vẫn còn tỉnh táo.
Anh ta không đạt được mục đích thì làm sao dễ dàng bỏ qua cho được: "Đừng mà, bây giờ vẫn còn sớm mà, mới được có mấy tiếng, cô ở lại đi!"
Bạch Cẩm Sương mím môi: "Trước đó, tôi có ký hợp đồng với một chương trình thiết kế đồ trang sức, ngày mai bắt đầu ghi hình nên tôi phải về đi ngủ sớm một chút!"
Cảnh Hạo Đông đúng là không nghĩ tới chuyện này, anh ta theo bản năng nhìn về phía Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân cầm áo khoác ở một bên, trực tiếp đứng dậy, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Tôi uống rượu nên không thể lái xe, tôi ngồi xe của em!".
Anh nhìn thẳng vào Bạch Cẩm Sương, như thể chiến tranh lạnh giữa hai người trước đó không tồn tại.
Nếu Mặc Tu Nhân đã chủ động nói chuyện thì trong trường hợp này, cô không thể không giữ thể diện cho anh.
Mặc Tu Nhân nghe thấy lời của Bạch Cẩm Sương thì quay người đi ra | ngoài.
Bạch Cẩm Sương áy náy nhìn thoáng qua Cảnh Hạo Đông với Lâm Kim Thư: "Chúng tôi về nhà trước!".
Cho dù Mặc Tu Nhân không say nhưng anh uống nhiều như vậy thì cũng không thể lái xe được!
Cảnh Hạo Đông... cong môi: "Yên tâm đi, cô cứ chăm sóc cậu ta cho tốt, cậu ta say rồi!"
Bạch Cẩm Sương thấy Mặc Tu Nhân đã ra tới cửa, bước chân anh vẫn. vững chắc, không hề có dấu hiệu say xỉn.
Cô nghi ngờ liếc nhìn Cảnh Hạo Đông, sau đó gật đầu, cầm lấy túi bước ra ngoài.
Ngay khi Bạch Cẩm Sương vừa rời đi, Lâm Kim Thư cau mày liếc nhìn Cảnh Hạo Đông: "Anh đang lừa Cẩm Sương, tôi nhìn thế nào cũng thấy Mặc Tu Nhân chẳng giống như đã say rượu!".
Cảnh Hạo Đông cong lên khóe miệng thần bí: “Em không hiểu rồi, có người lúc say rượu, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng thật ra là... Thử một lần là lộ ra rồi!"
Lâm Kim Thư nhíu mày, cô không hiểu ý tứ trong lời của Cảnh Hao Đông là gì nên trực tiếp đứng lên: "Anh cứ từ từ mà uống, tôi phải đi rồi!"
Cảnh Hạo Đông lập tức buông ly rượu: "Anh đưa em về!"
Lâm Kim Thư cũng không quay đầu lại mà bước ra ngoài, Cảnh Hạo Đông vội vàng đuổi theo.
Về phía Bạch Cẩm Sương, lúc cô ngồi vào ghế lái thì thấy Mặc Tu Nhân vẫn đứng bên cạnh xe.
Cô hạ cửa kính xe xuống, nhịn không được nhíu mày: "Không phải anh. muốn ngồi xe của tôi về à? Anh mau đi lên đi!"
Ánh mắt của Mặc Tu Nhân nhìn thẳng cô: "Tôi ngồi ở đâu?"
Mặt của Bạch Cẩm Sương liên tục thay đổi mà nhìn anh, có chút bất đắc dĩ: "Anh ngồi ghế phó lái đi!".
Bạch Cẩm Sương thật sự không hiểu nổi phản ứng này của Mặc Tu Nhân, nhưng cô nghĩ, tối nay Mặc Tu Nhân đã chủ động nói chuyện, hẳn là muốn quan hệ giữa hai người bớt căng thẳng!
Kết quả là sau khi Mặc Tu Nhân ngoan ngoãn ngồi lên xe, cô mới biết mình lầm to.
Mặc Tu Nhân lên xe rồi thì ngồi bất động ở ghế lái phụ. Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Thắt dây an toàn rồi về nhà!"
Mặc Tu Nhân quay đầu nhìn cô một cái, đột nhiên mở miệng: "Mẹ ơi, mẹ đừng thúc giục con nữa, con đã nói khi nào có thời gian thì sẽ về nhà mà!"
Bạch Cẩm Sương nắm tay lái, cả người lập tức giống như bị sét đánh, đánh chết nàng cũng không nghĩ tới, Mặc Tu Nhân thoạt nhìn như vô cùng tỉnh táo, mồm miệng rõ ràng, thế mà lại gọi cô là mẹ.
Cô cứng ngắc quay đầu nhìn Mặc Tu Nhân: "Vừa rồi anh gọi tôi là gì?" | Mặc Tu Nhân nhắm mắt lại, giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Mẹ, mẹ đừng quấy rầy con nữa, con hơi buồn ngủ, ngủ đây!".
Bạch Cẩm Sương gian nan nuốt nước bọt: "Vừa rồi anh gọi tôi là gì?" Mặc Tu Nhân nhắm mắt, phớt lờ cô.
Lần này Bạch Cẩm Sương thật sự tin, Cảnh Hạo Đông nói rất đúng, Mặc Tụ Nhân say rồi!
| Chẳng qua, đây là lần đầu tiên cô thấy có người uống rượu vào nhìn thấy ai đó sẽ nhận làm thành người khác. | Cô nhịn không được lấy tay xoa mặt, nhìn lại Mặc Tu Nhân đang nhắm mắt liền tự an ủi bản thân, đấy nhất định là một giấc mơ!