Hai tay Lý Thanh nắm chặt vào nhau, nghiệt chủng trong bụng không còn nữa, cô có thể cảm nhận được.
Cuộc đời của cô hoàn toàn vô vọng, cỏ muốn trả thù, đây là động lực duy nhất để cô sống, hiện tại cô chỉ muốn giết chết đôi nam nữ cặn bã Bạch Linh Lan và Cận Thần Huy! Điều Lý Thanh không biết là, nhóm người đàn ông đó đi ra khỏi con hẻm liên bấm một cuộc gọi.
"Anh Triệu, nghe theo lời anh nói, chúng tôi đã nói hết trước mặt người phụ nữ đó không sót một lời!” Không biết đâu dây bên kia đã nói gì, người đàn ông vừa gọi điện thoại vừa mặt mày hớn hở.
Bạch Linh Lan thật sự là người đã bảo họ đến dạy dỗ Lý Thanh. Nhưng họ không ngờ, Bạch Linh Lan vừa kết thúc cuộc điện thoại, lập tức có người đến trước cửa nhà cô ta, giao cho họ một công việc khác.
Chỉ là giải quyết người phụ nữ đó xong thì nói vài lời kịch mà thôi, quá đơn giản! Đồng thời, phòng hạng nhất ở sảnh Thanh Trúc của Quân Trúc.
Triệu Văn Vương bước vào, thì thầm gì đó bên tai Mặc Tu Nhân, mắt Mặc Tu Nhân loé lên, anh gật đầu.
Sau đó, anh nhìn sang Cận Thần Huy và Cảnh Hạo Đông: "Hạo Đông, tôi còn có chút chuyện, cậu giúp tôi đưa Thần Huy đi chơi thêm, dù sao cậu ta... cũng là em rể của tôi! Cậu ta muốn chơi như nào, cậu cứ đưa cậu ta đi!" Đúng! Cận Thần Huy đã biết chuyện Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân đã kết hôn.
Chỉ là anh ta đã hứa với Mặc Tu Nhân sẽ không ra ngoài nói lung tung.
Lần đầu tiên Cận Thần Huy đến phòng hạng nhất của Quân Mạch, vẫn còn hơi lúng túng. Chỉ là nghĩ lại, giờ anh ta là em rể của Mặc Tu Nhân, ngay lập tức anh ta cảm thấy tự tin thêm mấy phân.
Cảnh Hạo Đông cười như một con hồ ly: "Được rồi, Tu Nhân, anh đi làm việc của anh đi, tôi nhất định sẽ cho cậu ta chơi vui vẻ” Mặc Tu Nhân nhìn thoáng qua Cảnh Hạo Đông đầy ẩn ý, đứng dậy rời đi.
Mặc Tu Nhân rời khỏi sảnh Thanh Trúc, đến sảnh Lan Nhã. Triệu Văn Vương đi theo sau anh, nói: "Mặc tống, Bạch Linh Lan đã ra tay với Lý Thanh, tôi bảo bọn họ tiết lộ cho Lý Thanh biết nhà họ Lý xảy ra chuyện là có liên quan đến Bạch Linh Lan, và Lý Thanh bị đối xử như vậy là ý của Cận Thần Huy và Bạch Linh Lan!” Mặc Tu Nhân lười biếng ừ một tiếng, ung dung bước đi về phía sảnh Lan Nhã.
Bạch Cao Minh đang ở trong phòng chờ, nhìn thấy Mặc Tu Nhân bước vào, ông ta lập tức đứng lên: "Mặc tổng!” Mặc Tu Nhân đi tới, ngôi xuống sô pha, mí mắt lười biếng nâng lên nhìn thoáng qua Bạch Cao Minh: "Nghe nói Bạch tống tìm tôi có việc?”
Bạch Cao Minh nhanh chóng lấy ra hai tờ giấy gấp từ trong cặp bên cạnh, đưa cho Mặc Tu Nhân: "Mặc tổng, đây là thứ mẹ Cẩm Sương để lại cho cô ấy!” Mặc Tu Nhân nhíu mày, Bạch Cao Minh giơ tay một lúc, Mặc Tu Nhân mới chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay mảnh khảnh lấy tờ giấy viết thư rồi cầm lấy. Anh thản nhiên lật xem, vốn muốn kiểm tra nét chữ.
Hôm nay sau khi biết được thứ Bạch Cao Minh dùng để uy hiếp Bạch Cẩm Sương là một bức thư, anh đã cử người đi tìm những gì mà mẹ Bạch Cẩm Sương viết trước khi qua đời, ghi nhớ những nét chữ đó. Kết quả, anh vừa mở ra liền đột nhiên nhìn thấy một câu.
"Cẩm Sương, mặc dù mẹ không phải là mẹ ruột của con, nhưng... "Mặc Tu Nhân đột nhiên gấp tờ giấy viết thư lại, vẻ mặt sa sầm. Anh không định nhìn trộm chuyện riêng tư của Bạch Cẩm Sương, chỉ muốn xác nhận nét chữ mà thôi, nhưng không ngờ lại nhìn thấy bí mật như vậy. Anh chợt hiểu ra tại sao Bạch Cao Minh lại đối xử với Bạch Cẩm Sương như vậy.
Thì ra là thế, lão già này biết Bạch Cấm Sương không phải con gái ruột của mình nên mới không ngại ngần lợi dụng cô.
Mặc Tu Nhân nghiêm nghị nhìn Bạch Cao Minh: "Ông đọc bức thư này chưa?”
Bạch Cao Minh không dám nói dối trước mặt Mặc Tu Nhân, ông ta im lặng một lúc rồi gật đầu: "Năm đó khi nhận được là tôi đã đọc!”
Nét mặt Mặc Tu Nhân trông thật âm trầm: "Cho nên, ông đối xử tệ với Bạch Cẩm Sương là vì cô ấy không phải con gái ruột của ông?”
Sắc mặt Bạch Cao Minh thay đổi: "Mặc tổng, tôi... tôi thừa nhận tôi không phải một người cha tốt, khi Cẩm Sương còn nhỏ, mặc dù tôi không đủ quan tâm đến nó nhưng tôi tuyệt đối yêu nó, nhưng ai biết được... con chó cái Vụ Huyền lại để tôi nuôi con gái của người khác, nuôi đến lớn như vậy, nếu không phải nhờ bức thư của bà ta trước khi chết, chỉ e là tôi đã bị lừa gạt cả đời, trong lòng tôi cũng hận chứ”
Sắc mặt Mặc Tu Nhân tái nhợt, trong lòng xuất hiện một cảm giác không thể giải thích được, có chút đau lòng cho người phụ nữ đó. Anh nhìn Bạch Cao Minh: "Cho nên, ông trút sự hận thù của mình lên Bạch Cẩm Sương?”
Bạch Cao Minh nghe ra Mặc Tu Nhân tức giận, ông ta rụt vai lại, không dám nói nữa. Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân thay đổi thất thường, bầu không khí trong phòng cực kỳ bức bối.
Mặc Tu Nhân suy nghĩ một lúc, nói: "Trước hết đừng cho Bạch Cẩm Sương biết chuyện này!”
Bạch Cao Minh gật đầu liên tục: "Mặc tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói lung tung!” Ông ta cảm thấy có chút hối hận, sau này ông ta sẽ không thể lợi dụng Bạch Cẩm Sương được nữa, vốn là Vu Huyền đã giấu giếm chuyện với ông ta, ông ta còn định để Bạch Cẩm Sương trả nợ, bây giờ xem ra cũng không được rồi! Mặc Tu Nhân chẳng buồn nhìn Bạch Cao Minh lấy một cái, cúi đầu lạnh lùng nói: "Ông có thể cút được rồi!” Bởi vì người này không phải là cha ruột của Bạch Cẩm Sương, lại còn lợi dụng cô như vậy, anh cũng không cần nể mặt Bạch Cao Minh.
Bạch Cao Minh biến sắc, không dám đắc tội Mặc Tu Nhân, ông ta đứng dậy rời đi, không nói một lời nào. Bạch Cẩm Sương ở nhà hai ngày rồi mới đi làm. Bởi vì chân cô chưa lành hẳn, chỉ có thể đi lại được, nhưng cũng không dám dùng sức.
Buổi sáng sau khi ăn xong, Mặc Tu Nhân cầm chìa khóa xe lên, nói: "Đi thôi! Tôi đưa em đi làm!” Bạch Cẩm Sương nghĩ đến ngày hôm đó người đàn ông này ném xuống hai chữ "Tuy cô”, sau đó hai ngày liên không về, tôi hôm qua mới trở về Biệt thự số một Hương Uyển. Cô cũng không cần phải đoán, Mặc Tu Nhân chắc hẳn là rất tức giận vì Bạch Linh Lan tới đây ngang ngược điên cuồng.
Cô thật sự khó mà hiểu nổi, một người đàn ông sao có thể thích tức giận đến như vậy.
Bạch Cẩm Sương đã quen với việc giữ khoảng cách với Mặc Tu Nhân, cô theo bản năng từ chối: "Không cần, tôi tự đi được!” Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Nhân đột nhiên đen lại, anh nhìn Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt u ám: "Tôi đưa em đi làm thì thiệt thòi em lắm sao?”