Mặc Tố Nhiên “Hừ” một tiếng, sau đó không bày tỏ ý kiến gì nữa về vấn đề này.
Bà ấy ngừng một chút rồi nói: “Tu Nhân, khi nào con với Cẩm Sương mới đưa Bông Vải về nhà ăn cơm?” Ánh mắt của Mặc Tu Nhân lóe lên: “Có chuyện gì sao mẹ?"
Mặc Tố Nhiên nghe vậy liền thở dài một hơi: “Thật ra thì...thật sự là có chút chuyện, gần đây sức khỏe của ông ngoại con không được tốt, mẹ muốn đưa con đi Lan Thành xem một chút, suy cho cùng thì sau này con cũng sẽ tiếp quản tập đoàn Mặc Minh, có một chút chuyện con vẫn nên biết trước, nếu chỉ có cổ phần trong tay của ông ngoại con và mẹ thôi thì chắc chắn không thể đủ được!”
Mặc Tu Nhân đã quản lý công ty nhiều năm như vậy nên đương nhiên hiểu được ý của Mặc Tố Nhiên,
Nếu như không có năng lực thì làm sao những cổ đông và những quản lý cấp cao đó thật lòng tin phục bạn được, hơn nữa, có những lúc dù cho là bạn có năng lực thì chưa chắc bạn đã có thể tạo được chỗ đứng trong một tập đoàn lớn, khiến cho mọi người tin tưởng và nghe theo.
Thế nhưng từ trước tới giờ Mặc Tu Nhân chưa bao giờ sợ người khác không tin phục mình, chỉ có điều bất kể chuyện gì cũng đều cần có một quá trình.
Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêng
Thông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....
Trước đây, khi bố mẹ anh nhận nuôi Tần Minh Xuân đã từng nói để cho Tần Minh Xuân tiếp quản tập đoàn Tần Thị.
Thật ra lúc đó anh biết thời điểm mình tiếp quản tập đoàn Mặc Minh không còn xa nữa, nhưng cũng chẳng ngờ lại có thể nhanh như vậy.
Anh cau mày suy nghĩ khoảng hai giây rồi nói: “Bây giờ con sẽ bắt đầu liên lạc với tình hình của tập đoàn Mặc Minh! Bên ông ngoại con cụ thể là sức khỏe có vấn đề gì vậy? Mẹ đã hỏi chưa?”
Mặc Tu Nhân đã sắp xếp người tìm hiểu tình hình của tập đoàn Mặc Minh từ lâu, sở dĩ vẫn chưa bắt đầu chính thức liên lạc là bởi anh hiểu rõ hiện giờ mình vẫn còn đang ở trong tập đoàn Tần Thị, không nên đối đầu trực tiếp với thế lực bên trong tập đoàn Mặc Minh.
Một khi tiếp quản tập đoàn Mặc Minh, anh cần phải giải quyết một cách mạnh mẽ vang dội những mâu thuẫn bên trong của tập đoàn Mặc Minh, khiến cho mọi người tin tưởng và nghe theo.
Mặc Tố Nhiên thở dài: “Lúc sáng mẹ gọi điện cho trợ lý của ông ngoại con thì mới biết hai ngày nay ông ấy luôn ở trong bệnh viện, chỉ là ông ấy sợ mẹ lo lắng nên cứ luôn giấu mẹ, trong lòng mẹ có chút bất an, nếu con có thời gian rảnh thì về nhà một chuyến đi, mẹ muốn thảo luận với con chuyện này một chút, hơn nữa nếu như con đi Lan Thành thì Bông Vải với Cẩm Sương phải làm sao? Là đi cùng con hay là tạm thời ở lại Thành phố Trà Giang, chuyện này các con cần phải bàn bạc trước đi, lần này mẹ định đi Lan Thành cùng với con, nếu như sức khỏe của ông ngoại con không thể kiên trì được nữa thì con sẽ tiếp quản hoàn toàn tập đoàn Mặc Minh, mẹ sẽ ở cạnh ông ngoại con một khoảng thời gian rồi mới quay lại!”
Về việc Mặc Tu Nhân thừa kế tập đoàn Mặc Minh, trong nhà đã quyết định xong từ lâu rồi, trong lòng Mặc Tu Nhân cũng đã chấp nhận sự sắp xếp này, cho nên khi nghe Mặc Tố Nhiên nhắc tới việc này, trong lòng anh cũng không phản bác.
Chỉ là những gì Mặc Tố Nhiên nói cũng đúng, anh thật sự phải thu xếp một chút, cần bàn bạc với Bạch Cẩm Sương một phen.
Nghĩ đến đây, Mặc Tu Nhân liền gật đầu: “Được ạ, con sẽ nói với Cẩm Sương chuyện này, buổi tối bọn con sẽ về nhà ăn cơm, mẹ cũng nói một tiếng với Tần Minh Xuân đi, đến lúc đó về nhà, tất cả chúng ta cùng ngồi ăn cơm!”
Mặc Tổ Nhiên nghe xong lời Mặc Tu Nhân nói, trong lòng liền nhẹ nhõm: “Được, mẹ sẽ gọi điện thoại cho Minh Xuân!”
Mối quan hệ giữa Mặc Tố Nhiên và Mặc Tu Nhân dịu đi, tảng đá luôn treo cao trong lòng của Mặc Tố Nhiên cuối cùng cũng rơi xuống.
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, đi vào biệt thự liền nhìn thấy Bạch Cẩm Sương đang sắp xếp cho Tần Minh Huyền uống thuốc.
Loại thuốc này chính là thuốc chữa bệnh hen suyễn do Đàm Phi Tuấn bào chế, mặc dù khoảng thời gian này Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân không hề thảo luận với nhau về hiệu quả của loại thuốc này nhưng họ đều biết rõ trong lòng họ đều mong đợi rất nhiều.
Mặc Tu Nhân nhìn Bông Vải uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhỏ nhăn nhăn lại, trên mặt vô thức lộ ra một nụ cười. Lúc này Tần Minh Huyền nhìn thấy anh, hai mắt cậu bé liền sáng lên: “Bố ơi!”
Trong mắt Mặc Tu Nhân mang theo ý cười, anh bước tới vươn tay ôm lấy con trai, đặt cậu bé lên trên đùi của mình, nói: “Con cảm thấy uống xong thuốc có hiệu quả hay không?”
Tần Minh Huyền có hơi ngại ngùng khi bị bố bế lên như thế này, thế nhưng cậu là một đứa trẻ ngoan ngoãn nên không hề giãy dụa, chỉ hơi xấu hổ nhìn Mặc Tu Nhân: “Trong thời gian uống thuốc con không phát bệnh nữa, hơn nữa lúc đi bộ hay vận động một chút con cũng không bị thở gấp dữ dội như hồi trước nữa!”
Mặc Tu Nhân trầm ngâm nói: “Vậy thì thuốc đúng là có tác dụng đấy, sau này con cứ kiên trì uống thuốc, không được quên uống, nếu không bệnh sẽ nặng trở lại!”
Tần Minh Huyền nhớ kĩ lời nói của Mặc Tu Nhân: “Bố ơi, con nhất định sẽ ngoan ngoãn uống, nhưng mà.. Cậu bé vừa nói vừa cúi đầu, lỗ tại hơi đỏ lên.
Mặc Tu Nhân hơi giật mình, nói: “Nhưng mà làm sao con?"
Tần Minh Huyền lén liếc nhìn Mặc Tu Nhân: “Nhưng mà con đã là một đứa trẻ lớn rồi, bố đừng ôm con như thế này nữa!”
Mặc Tu Nhân sửng sốt một chút, sau đó liền cười nhẹ, anh xoa xoa đầu cậu nhóc: “Trước khi con đến tuổi mười tám trưởng thành, trong mắt của bố, con vẫn luôn là một đứa trẻ cần được bố mẹ chăm sóc, tất nhiên là nếu con muốn tự mình cố gắng thì rất tốt, bố và mẹ cũng sẽ không phản đối, thế nhưng bây giờ con mới chỉ là một đứa trẻ, không thể đánh mất sự ngây thơ chất phác và niềm vui vẻ của một đứa trẻ, có hiểu không con?”
Mặc Tu Nhân không muốn thời thơ ấu của Bông Vải nhà họ quá mệt mỏi, những đứa trẻ quá nghe lời thưởng dễ dàng bị người khác coi thường.
Mặt Tần Minh Huyền liền đỏ lên, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, bố ơi con hiểu rồi!” ТrцуeлAРР.cом trang *web cập nhật nhanh nhất
Bạch Cẩm Sương cười nói: “Vốn dĩ là sau khi uống thuốc Bông Vải định đọc sách, anh để thằng bé xuống cho nó lên tầng đọc sách đi, vừa hay em có việc lốn nói với anh!”
Mặc Tu Nhân sửng sốt một chút, không ngờ Bạch Cẩm Sương cũng có chuyện muốn nói với anh.
Ánh mắt anh lóe lên, buông tay tay đặt Tần Minh Huyền xuống, sau đó xoa xoa đầu cậu bé, để cho cậu lên tầng đọc sách, lúc này anh mới nhìn sang Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt anh hài hước, cố ý nói: “Cẩm Sương, em sẽ không phải vì vừa nãy Bông Vải đã chiếm chỗ của em mà ghen tỵ với thằng bé đấy chứ?”
Bạch Cẩm Sương trong phút chốc không kịp phản ứng lại, vô thức hỏi: “Cái gì mà chỗ của em cơ?”
Mặc Tu Nhân cong môi cười: “Trong vòng tay của anh chứ còn gì nữa!”
Mặt của Bạch Cẩm Sương liền đỏ, có hơi thẹn quá hóa giận mà nói: “Cái bộ mặt như hầm băng của anh lúc bình thường ở công ty sợ là chỉ là ngụy trang nhỉ!”
Cô thật sự không ngờ Mặc Tu Nhân lại bỗng nhiên không nghiêm túc như thế.
Mặc Tu Nhân cười nhẹ một tiếng, không kìm lòng được mà đi tới nắm lấy tay của Bạch Cẩm Sương, nói: “Anh chỉ như vậy với mỗi em thôi!”
Gương mặt của Bạch Cẩm Sương đỏ phừng phừng, cô trừng mắt nhìn anh, thế nhưng hai má lại hồng hồng, cứ thể làm cho Mặc Tu Nhân nhìn thấy được vẻ phong tình, trái tim anh liền đập liên tục.
Thế nhưng Mặc Tu Nhân cũng biết với tình hình hiện tại của Bạch Cẩm Sương, anh không thể làm loạn được, vẫn là cố hết sức tránh làm xăng làm bậy, anh siết chặt tay của Bạch Cẩm Sương rồi nhỏ giọng thì thầm: “Đúng rồi, ban nãy em vừa mới bảo muốn nói chuyện gì với anh cơ?”
Ban đầu Mặc Tu Nhân vốn cho rằng Bạch Cẩm Sương sẽ không yên lòng được chuyện của Thẩm Đinh Nhiên. Kết quả là Bạch Cẩm Sương vừa mở miệng lại nói ra một chuyện khác.
Cô nói: “Lúc nãy Bông Vải vừa nói với em là trong khoảng thời gian này, thằng bé uống thuốc của chú Đàm, cảm thấy thuốc chữa hen suyễn của chú Đàm rất hiệu nghiệm, thằng bé còn nói nếu có thể chữa khỏi bệnh hen suyễn, thằng bé muốn được đi học đại học!”
Mặc Tu Nhân liền sửng sốt, qua hồi lâu, vẻ mặt anh phức tạp nói: “Hồi nãy anh mới nói với thẳng bé, không muốn thắng bé đánh mất sự ngây thơ chất phác và niềm vui vẻ của một đứa trẻ, sau này thẳng bé muốn đi học đại học, ở bên cạnh lại không có một người bằng tuổi nào...
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân rất phức tạp, anh không biết nên nói điều gì mới được.
Đương nhiên Bạch Cẩm Sương hiểu ý của Mặc Tu Nhân, cô mím mỗi lại: “Em làm sao lại không hiểu những lời anh nói cơ chứ, thế nhưng anh thử nghĩ theo hướng khác mà xem, ở trong chăn mới biết chăn có rận. Chúng ta không phải là Bông Vải, không có tư cách thay Bông Vải quyết định, chúng ta cho rằng thắng bé đi học đại học có khả năng sẽ mất đi niềm vui và sự thơ ngây chất phác của một đứa trẻ, cho rằng thằng bé sẽ không vui vẻ, nhưng mà sao anh không nghĩ đến việc hiện giờ thăng bé ở nhà trẻ cũng không hề vui vẻ chút nào!”