Mặc Tu Nhân dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Mặt khác anh nghĩ anh ta cũng không muốn khảo nghiệm tính người! Bây giờ anh ta đã trở thành như vậy nếu như thực sự tới lúc phải nói chuyện cưới gả em có từng nghĩ khẳng định sẽ lại là một trận chiến không có khói thuốc súng khác không, đến lúc đó có thể mọi người cũng sẽ không dễ chịu!”
Tính người vốn dĩ là như vậy, Sở Tuấn Thịnh làm như vậy thực ra anh ta còn khó chịu hơn ai khác nhưng mà anh ta vẫn làm như vậy.
Bạch Cẩm Sương nghe thấy Mặc Tu Nhân phân tích chỉ cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn: “Nhưng mà Sở Tuấn Thịnh cứu Vân Yến hai lần nên bố mẹ của Vân Yến hẳn là sẽ nhớ tới ơn cứu mạng của anh ta!”
Mặc Tu Nhân cười: “Đồ ngốc, chỉ sợ đến lúc đó bố mẹ Vân Yến sẽ nói họ tình nguyện dùng tài sản để cảm ơn Sở Tuấn Thịnh chứ không nguyện ý đẩy Vân Yến vào trong hố lửa, đến lúc đó có thể Sở Tuấn Thịnh vừa mới chịu tổn thương vì chân lại một lần nữa gặp sự tra tấn lòng tự tôn, em yêu em phải biết rằng kết hôn mãi mãi là chuyện giữa hai gia đình chứ không đơn giản như em nghĩ!” Mặc Tu Nhân vừa nói như vậy thì Bạch Cẩm Sương không lên tiếng nữa.
Lúc trước cô không hiểu những lời này của Mặc Tu Nhân nhưng sau này xem như cũng tự thể nghiệm, cuộc hôn nhân của cô và Mặc Tu Nhân là cuộc hôn nhân chớp nhoáng, Mặc Tu Nhân giấu diểm trong nhà mà lúc đó cô lại không có bố mẹ ruột ở bên cạnh.
Sau này sau khi trải qua đủ thứ chuyện trước đó cô và Mặc Tố Nhiên...Dường như luôn có một tầng ngăn cách giống như có làm thế nào cũng không thể trở thành người nhà, Mặc Tu Nhân bị kẹp ở giữa cũng cảm thấy khó xử.
Bạch Cẩm Sương hiểu tất cả những điều này, cô tại liên tưởng đến Sở Tuấn Thịnh và Vân Yến, cho dù là Vân Yến khư khư cố chấp nếu như họ thực sự kết hôn chỉ sợ sau này họ cũng sẽ sống không tốt.
Tình cảm có sâu nặng đến đâu cũng không thể chịu được mâu thuẫn và cãi vã làm hao mòn.
Nghĩ tới đây Bạch Cẩm Sương nhằm mắt lại tựa ở trong lòng Mặc Tu Nhân lôi kéo tay của anh trầm giọng nói: “Anh không cần phải nói nữa, em hiểu rồi!”
Trước đó Bạch Cẩm Sương quả thực chưa từng suy nghĩ về những vấn đề này, nhưng mà bây giờ Mặc Tu Nhân nói trúng tim đen nên mặc dù trong lòng cô cảm thấy khó chịu nhưng cũng biết rõ đến lúc đó bố mẹ của Vân Yến khẳng định sẽ không nguyện ý, đây chính là tính người.
Có lẽ họ sẽ cảm thấy áy náy tự trách nhưng mà hạnh phúc liên quan đến cả đời của con gái, nhà họ lại không thiếu tiền mà hai người họ chỉ có một cô con gái như vậy hiển nhiên sẽ không nỡ để cô ấy phải tủi thân, đến lúc đó...Chỉ sợ mâu thuẫn trùng điệp, khó khăn từng bước.
Bạch Cẩm Sương hơi khổ sở nói: “Có lẽ như bây giờ...Cũng tốt!” Bạch Cẩm Sương không còn dám nghĩ về những chuyện sau này nữa, có lẽ mọi người đều thích đoàn tụ nhưng mà không phải tất cả mọi chuyện trên thế giới đều sẽ có một kết cục tốt đẹp.
Bạch Cẩm Sương tựa ở trong lòng Mặc Tu Nhân không nói lời nào, một lát sau cô đột nhiên hỏi: “Mặc Tu Nhân hai ngày nay anh có thể liên hệ với Sở Tuấn Thịnh không?”
Mặc Tu Nhân giật mình: "Sao vậy? Em tìm anh ta có chuyện gì sao?"
Bạch Cẩm Sương mím môi: “Em muốn hỏi sức khỏe của anh ta thế nào, dù sao sau khi anh ta bị thương thì tự mình lẩn trốn nên em vẫn chưa tận mắt nhìn thấy anh ta, rốt cuộc là bạn.
Mặc Tu Nhân nghe thấy những lời này của cô i nhẹ nhàng sờ lên tóc của cô an ủi: “Em đừng lo lắng cho anh ta, tình trạng sức khỏe của anh ta rất tốt, cái chân kia mặc dù không thể đứng dậy nhưng mà cũng may là không bị cắt, đây đã coi như là may mắn hơn nữa anh cũng đã nói chuyện này với Đàm Phi Tuấn, ông ấy nói nếu như Sở Tuấn Thịnh muốn đứng dậy cũng không phải là hoàn toàn không thể, trái lại ông ấy có một số suy nghĩ, đợi đến khi bệnh của Bông Vải được chữa khỏi hoàn toàn anh sẽ phân bổ thêm kinh phí cho sở nghiên cứu để Đàm Phi Tuấn nghiên cứu vật liệu có thể thay thế cho xương, nói không chừng...Một ngày nào đó Sở Tuấn Thịnh thật sự có thể đứng dậy...
Nghe thấy Mặc Tu Nhân nói như vậy trong lòng Bạch Cẩm Sương mới cảm thấy tốt hơn một chút, nếu như có một ngày Sở Tuấn Thịnh có thể đứng dậy và Vân Yến còn độc thân thì họ chưa hẳn không có khả năng.
Lại nói cho dù họ không thể ở bên nhau mà Sở Tuấn
Thịnh có thể đứng dậy thì sự áy nảy ở trong lòng Vân Yến cũng có thể ít hơn một chút.
Tâm trạng của Bạch Cẩm Sương tốt hơn lúc này mới nhớ tới chuyện vừa rồi Mặc Tu Nhân đi ra ngoài nghe điện thoại.
Cô nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân: “Vừa rồi là điện thoại của ai, chuyện công việc sao?”
Mặc Tu Nhân khẽ gật đầu: "Ừ đó là điện thoại của Sở Hạnh Từ cũng xem như chuyện công việc!"
Bạch Cẩm Sương mim mỗi: "Anh có hỏi anh ta Lục
Thành Ngôn thể nào không?"
Bạch Cẩm Sương tưởng rằng Lục Thành Ngôn không thể nào sống sót sau vụ nổ lớn như vậy, không ngờ tai họa lưu nghìn năm Lục Thành Ngôn được Lục Minh Lâm bảo vệ nên hiện tại chỉ hôn mê mà thôi.
Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương khẽ nói: “Em đừng lo lắng, cuối cùng anh ta cũng không tạo nổi sóng gió gì mà trở thành người thực vật, bác sĩ nói khả năng tỉnh lại rất nhỏ!”
Bạch Cẩm Sương nghe thấy anh nói như vậy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Không phải em ác độc mà em cảm thấy...Loại người có thể gây tai họa cho xã hội bất cứ lúc nào giống như anh ta đừng tỉnh lại vẫn tốt hơn!”
Mặc Tu Nhân khẽ cười: “Em nói đúng anh cũng nghĩ như vậy, đúng rồi còn một việc nữa, ngày mai...Chúng ta cùng đi tham dự hôn lễ của Sở Hạnh Từ và Thẩm Đinh Nhiên nhé!”
Bạch Cẩm Sương nghe nói như thế thì sắc mặt thay đổi khó có thể tin nhìn Mặc Tu Nhân: “Đây cũng là vừa rồi...Sở Hạnh Từ nói?”
Mặc Tu Nhân khẽ gật đầu: “Ừ!”
Sắc mặt Bạch Cẩm Sương vô cùng phức tạp: “Lục Thành Ngôn đã trở thành người thực vật mà Sở Hạnh Từ vẫn còn muốn kết hôn sao?”
Con ngươi Mặc Tu Nhân lấp lóe, sắc mặt hơi u ám: “Đây là suy nghĩ của anh ta từ trước tới nay nên sợ là rất khó thay đổi!”
Bạch Cẩm Sương nhìn Mặc Tu Nhân: “Vì vậy... Anh ta định ngày mai hoàn toàn trả thù nhà họ Thẩm sao?”
Mặc Tu Nhân im lặng suy nghĩ hai giây rồi khẽ gật đầu: “Hẳn là sẽ như vậy!”
Bạch Cẩm Sương cũng không biết nên nói gì cho phải, trong lòng cô biết Thẩm Đinh Nhiên thực sự rất yêu Sở Hạnh Từ nhưng mà hiện tại trong lòng Sở Hạnh Từ chỉ có báo thù nên cô cảm thấy hơi phản đối cuộc hôn nhân của hai người này.
Nhưng mà hiện tại...Họ vẫn tổ chức hôn lễ đúng như dự định làm cho Bạch Cẩm Sương rất lo lắng.
Cô không ngờ trước đó Sở Hạnh Từ giày xéo Thẩm Đinh Nhiên như vậy, người kiêu ngạo như Thẩm Đinh Nhiên vẫn nguyện ý kết hôn với anh ta, sợ là cô ấy đã quá yêu Sở Hạnh Từ rồi!
Mặc Tu Nhân thấy sắc mặt Bạch Cẩm Sương không được tốt cũng không nói chuyện thì hơi bận tâm: “Cẩm Sương em đang suy nghĩ gì vậy? Những chuyện này...Chúng ta không thể nào quan tâm được!”
Đây được xem như là ân oán của hai gia tộc, nếu như muốn người khác buông bỏ thù hận nói thì có vẻ nhẹ nhàng linh hoạt nhưng mà có một số việc khi đặt ở chính bản thân mình thì sẽ không làm được.
Vì vậy Mặc Tu Nhân chưa từng khuyên Sở Hạnh Từ nhưng mà nhìn thấy Bạch Cẩm Sương khó chịu như vậy thì trong lòng của anh cũng cảm thấy khó chịu theo.
Chỉ có điều Mặc Tu Nhân hiểu rõ đạo lý thì trong lòng Bạch Cẩm Sương cũng hiểu rõ, cô nhìn thoáng qua Mặc Tu Nhân đành chịu thở dài: “Em hiểu những gì anh nói, chỉ là tâm trạng của em hơi phức tạp có thể... Trong tình yêu nếu như lựa chọn yêu người đó thì đã định sẵn sẽ càng trở nên hèn mọn, trước đó thực ra em tưởng rằng Sở Hạnh Từ đối xử với Thẩm Đinh Nhiên như vậy thì Thẩm Đinh Nhiên sẽ từ hôn nhưng không ngờ.
Mặc Tu Nhân khẽ thở dài: “Cẩm Sương, Sở Hạnh Từ không thể buông bỏ thù hận mà hiện tại Thẩm Đinh Nhiên không biết gì cả, hơn nữa cô ấy cũng không thể buông bỏ Sở Hạnh Từ, những chuyện này chúng ta không có cách nào quan tâm!”
Bạch Cẩm Sương cụp mắt xuống, trong lòng tích tụ rất nhiều nhưng mà cuối cùng cô không hề nói gì mà chỉ khế gật đầu: “Em biết rồi!”