Mặc Tu Nhân gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy vừa kết thúc cuộc phẫu thuật, cần sự chăm sóc của người nhà!”
Sở Tĩnh San và Kiều Thanh Phong rời đi, ngay khi họ rời đi, Mặc Tu Nhân nhìn Vân Yến với vẻ mặt nghiêm túc: “Vân Yến, đừng nói về việc tại sao Sở Tuấn Thịnh bị thương!”
Khóe mắt Vân Yến đỏ hoe, lần đầu tiên cô nói với Mặc Tu Nhân một cách thản nhiên như vậy: “Tại sao? Anh ấy vì tôi mà bị thương mà tôi không thể nói sao? Anh ấy trở nên như vậy là vì tôi mà tôi không muốn thừa nhận thì tôi có còn là một con người không?”
Mặc Tu Nhân nghiêm nghị nói: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không cho cô nói, bởi vì việc Lục Thành Ngôn bắt giữ cô và chuyện của Tần Minh Xuân có liên quan quá nhiều. Về phía nhà họ Sở, thì Sở Tuấn Thịnh phải đi giải thích. Đừng có tùy tiện nói với họ. Hãy giải thích, để tránh gây thêm hiểu lầm và khó khăn!”
Mặc Tu Nhân thực sự không hy vọng chuyện Tần Minh Xuân và Vân Yến bị bắt trở nên ồn ào và thu hút nhiều người hơn để hỏi về nguyên nhân của việc này.
Tuy nhiên, lý do tại sao anh ấy nói như vậy là mục đích chính của anh ấy là bảo vệ Vân Yến trước mặt nhà họ Sở, sau cùng thì Mặc Tu Nhân biết rằng Sở Tuấn Thịnh đã liều chết để cứu Vân Yến, nhưng anh ấy không muốn nhìn thấy nhà họ Sở trách cứ Vân Yến. Nhìn thấy Sở Tuấn Thịnh như vậy, anh cảm thấy không thoải mái, vì vậy anh chỉ có thể giúp đỡ anh ta hết sức có thể.
Vân Yến không cảm kích, nhưng Vân Thành Nam có thể thấy rõ ràng, chưa kể, có lẽ từ thái độ của đám người đó khiến anh ta cũng đoán được điều gì rồi.
Anh đỡ Vân Yến, vỗ vỗ vai của cô và an ủi: “Anh Mặc luôn vì em mà, em đừng cố chấp như vậy, nếu em có chuyện gì muốn nói thì đợi khi gặp được Sở Tuấn Thịnh rồi hãy nói!”
Nghe vậy, đôi mắt Vân Yến nhất thời trở nên ướt át: “Anh, em muốn gặp anh ấy ngay bây giờ!”
Vân Thành Nam nói: “Anh ấy vẫn đang được gây mê, em có thể đợi một chút, được không?” Từ khi Vân Yến bị Lục Thành Ngôn đưa đi, đã hai ngày một đêm cô không ngủ, tinh thần của cô mệt mỏi, nhưng vẫn cố chấp nhìn Vân Thành Nam: “Anh à, em muốn gặp anh ấy!”
Vân Thành Nam nhìn cô cố chấp như vậy, bất lực và đau khổ: “Được, vậy anh dẫn em tới cửa xem, nhưng người nhà của Sở Tuấn Thịnh đã tới rồi, cho nên em đứng trước cửa phòng bệnh thôi, có được không?”
Vân Thành Nam có thể thấy rằng tình trạng của Vân Yến rất tồi tệ. Nếu cô ấy được gặp Sở Tuấn Thịnh thì cảm xúc của cô ấy có thể không kiểm soát được. Nếu cô ấy bước vào phòng khám lần nữa, cô ấy sẽ nói hết mọi chuyện ở trước mặt vợ chồng Sở Tĩnh San. Sợ là chuyện sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Vân Yến nhìn thấy vẻ khó xử của người anh họ, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi gật đầu: “Được, em sẽ đứng ngoài nhìn một chút thôi!”
Vân Thành Nam thở phào nhẹ nhõm khi nghe cô ấy nói điều này.
Khi Vân Yến và Vân Thành Nam rời đi, Mặc Tu Nhân nói với Cảnh Hạo Đông: “Hạo Đông, cậu có thể đưa Lâm Kim Thư về nhà trước, ở đây có chuyện gì với nhóm người của cậu thì tôi với Cẩm Sương sẽ đi trước gặp mẹ của tôi!”
Cảnh Hạo Đông nhất thời không kịp phản ứng, đáp: “Mẹ của cậu sao? Mẹ cậu nhập viện khi nào? Tại sao tôi lại không biết?”
Lâm Kim Thư cũng không nói lời gì, không nhịn được vươn tay kéo Cảnh Hạo Đông, Cảnh Hạo Đông nhìn cô một cách khó hiểu, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Mặc Tu Nhân nhìn bộ dạng đau lòng của Cảnh Hạo
Đông, Lâm Kim Thư chưa kịp nói thì đã ngây người đáp lại: “Mẹ của Cẩm Sương vẫn đang ở bệnh viện, chúng ta cùng đi thăm bà ấy nhé!”
Cảnh Hạo Đông sững sờ, lập tức nhận ra: “À à, chắc chắn là vậy rồi, vậy tôi và Kim Thư đi đây” Mặc Tu Nhân kêu lên một tiếng “Ừm” yếu ớt, Cảnh Hạo
Đông và Lâm Kim Thư rời đi trước. Khi họ rời đi, Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, giọng anh không khỏi trầm xuống: “Cẩm Sương, chúng ta hãy lên lầu xem sau ca mổ mẹ hồi phục như thế nào nhé!”
Bạch Cẩm Sương gật đầu, xoay người bước lên lầu trước.
Mặc Tu Nhân vội chạy theo.
Khi hai người nhìn thấy Đỗ Yến Oanh, thật sự cảm thấy bà ta được Tống Đình Nguyên chăm sóc khá tốt, tâm trạng cũng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều!
Bạch Cẩm Sương đã nói chuyện với Đỗ Yến Oanh sau đó về nhà với Mặc Tu Nhân. Trên đường, Bạch Cẩm Sương cứ nhìn ra ngoài cửa kính xe, không hề lên tiếng.
Trong lòng Mặc Tu Nhân cảm thấy không yên, sợ Bạch
Cẩm Sương tức giận khi mình nói sai nên không dám nói nữa, về nhà thì hai người cũng không nói một lời. Mặc Tu Nhân cảm thấy hơi sốt ruột khi thấy Bạch Cẩm
Sương chuẩn bị lên lầu sau khi thay giày.
Anh duỗi tay nằm lấy cánh tay Bạch Cẩm Sương với vẻ mặt lo lắng: “Cẩm Sương, em không ăn cơm sao?”
Bạch Cẩm Sương liếc anh một cái rồi bình tĩnh nói: “Em hơi mệt, em lên lầu thay quần áo trước rồi sau đó ăn c!"
Nghe được lời nói của Bạch Cẩm Sương, Mắc Tu Nhân lập tức nói: “Vậy anh đi thay quần áo cùng em!” Bạch Cẩm Sương: “
Thay quần áo cũng muốn thay cùng nhau sao?
Tuy nhiên, cô có thể thấy rằng mặc dù hôm nay Mặc Tu Nhân có thái độ cố chấp và độc đoán, nhưng mọi chuyện đã lắng xuống ở cuộc gặp gỡ này, cô không nói gì, bản thân Mặc Tu Nhân cũng bắt đầu cảm thấy áy náy.
Đôi mắt cô chớp chớp: “Anh muốn gì cũng được!” Khi Mặc Tu Nhân nghe được cô nói lời này, anh mới nhẹ nhõm một hơi, vội vàng làm theo.
Khi lên lầu, Mặc Tu Nhân đi theo Bạch Cẩm Sương vào phòng quần áo, Bạch Cẩm Sương cuối cùng cũng chịu không nổi: “Mặc Tu Nhân, anh đang làm gì vậy? Anh phải ở trong phòng để quần áo của em để thay quần áo sao?”
Mặc Tu Nhân cũng có một phòng quần áo, ngoài những bộ quần áo mặc hàng ngày, họ còn treo vài cái chiếc trong tủ trước cửa phòng ngủ, hai bên của phòng ngủ có hai phòng để quần áo, một bên của Mặc Tu Nhân và một bên là của Bạch Cẩm Sương. Hai người họ thường không can thiệp vào của nhau!
Đừng nghĩ rằng quần áo đàn ông có thể bỏ mặc một cách tùy tiện, phải biết rằng trong phòng áo choàng của Mặc Tu Nhân có nhiều dãy quần áo chất lượng cao và rất nhiều cà vạt, chưa kể tủ kính được lắp đặt riêng để đồng hồ, cổ tay áo cho Mặc Tu Nhân.
Bạch Cẩm Sương thấy hôm nay Mặc Tu Nhân dở chứng đi theo mình vào trong phòng, trong lòng cô biết rõ tại sao anh lại làm như vậy, cô vẫn không thể không nhìn chằm chằm vào anh.
Khi Mặc Tu Nhân nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Cẩm
Sương, anh biết cô không tức giận như lúc sáng, lập tức hỏi: “Không được sao?”
Bạch Cẩm Sương nhìn anh chằm chằm: “Vậy anh thật sự định thay quần áo ở đây sao?”
Mặc Tu Nhân đứng ỳ tại đó để cho Bạch Cẩm Sương nguỗi giận, sự lạnh lùng của ngày thường cũng không biết biến đầu mất rồi, vội vàng gật đầu: “Ừm, anh muốn đổi bên này với em!”
Bạch Cẩm Sương cong môi: “Như vậy à, vậy anh thay đồ ở đây trước đi, em lấy đồ ở tủ bên ngoài!”
Bạch Cẩm Sương đi ra ngoài với một chiếc váy ngủ trên tay.
Mặc Tu Nhân lập tức hỏi: “Em định lấy gì?” Bạch Cẩm Sương nhìn anh đầy ẩn ý: “Anh sẽ biết khi em quay lại!”
Mặc Tu Nhân nhưởng mày, nhìn cô với vẻ mặt này và rất tò mò về những gì cô nói.
Vốn dĩ anh định đi theo ra ngoài, nhưng kết quả, vừa tiến về phía Bạch Cẩm Sương một bước, Bạch Cẩm Sương liền vươn tay đẩy lại: “Đừng đi theo em!”
Hiếm khi Bạch Cẩm Sương nói những lồi bá đạo như vậy, nhưng Mặc Tu Nhân sau khi nghe xong thì rất thoải mái, không khỏi sờ sờ chóp mũi, trái tim có chút nóng lên.
Anh ngơ ngác nhìn Bạch Cẩm Sương đi ra từ phòng thay đồ.
Kết quả là anh còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bạch Cẩm Sương thản nhiên đóng cửa phòng thay đồ lại, bên ngoài vang lên một tiếng “cạch” rõ ràng, Bạch Cẩm Sương khóa cửa từ bên ngoài lại.
Mặc Tu Nhân sửng sốt một giây, lập tức đi tới cửa, vươn tay vỗ cửa: “Cẩm Sương, em làm gì vậy?”
Bạch Khiết khẽ cười một tiếng: “Không có chuyện gì, anh không muốn ở trong phòng thay đồ của em để thay quần áo sao? Thay cho xong đi, bây giờ em đi đây!”
Mặc Tu Nhân lắc đầu cười tức giận: “Ở đây không có quần áo của anh!”
Bạch Cẩm Sương khẽ hừ một tiếng: “Chuyện đó đâu có liên quan tới em! Anh hãy tự điểm lại mình đi!”