Người nhà họ Đỗ bên kia quả thật cũng đoán được một hai ý nghĩ của Mặc Tu Nhân.
Sau khi Đỗ Thanh tủy của mình phù hợp với Đỗ Yến Oanh xong, bà ta không biết nên khóc hay cười.
Bà ta hận Đỗ Yến Oanh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể cứu bà ta!
Suy nghĩ kỹ một chút, quả nhiên là có chút buồn cười!
Ba người nhà họ Đỗ ngồi trong phòng khách, Đỗ Khang nghe thấy kết quả này, một mực im lặng. Hà Yến vô ý thức lo lắng nhìn con gái, vẻ mặt Đỗ
Thanh Vy có chút giễu cợt, cũng không nói ý nghĩ. Của mình.
Đỗ Khang im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Thanh Vy, bố muốn nghe ý nghĩ của con!”
Đỗ Thanh Vy nhìn về phía Đỗ Khang: “Bố, lần này chúng ta nghe ngóng thông tin xét nghiệm có thành công hay không, không phải là vì muốn nắm giữ quyền chủ động sao?”
Trước đó, thái độ mạnh mẽ của Mặc Tu Nhân đã khiến bọn họ thông minh hơn ra một chút.
Nếu như kết quả không thành công, Mặc Tu Nhân cũng lười quan tâm tới bọn họ, nhưng mà bây giờ Đỗ Thanh Vy lại thành công, đeiều này mang ý nghĩa...... Hiện tại chỉ có Đỗ Thanh Vy mới có thể cứu Đỗ Yến Oanh.
Tự nhiên nhà họ Đỗ sẽ cảm giác mình đang mắt nắm giữ quyền chủ động, chỉ là Mặc Tu Nhân quá mạnh mẽ, đàm phán với anh sẽ không có kết quả tốt.
Cho nên, Đỗ Khang dự định lách qua Mặc Tu Nhân, trực tiếp đi tìm Bạch Cẩm Sương.
Ông ta nghe thấy lời con gái nói, ngước mắt nhìn xem bà ta: “Bố muốn để con cứu Yến Oanh, con thấy sao?"
Đỗ Thanh Vy bĩu môi: “Được, chỉ cần chỗ tốt đầy đủ là được. Con ngươi Đỗ Khang chìm xuống: “Để bố đi tìm Bạch Cẩm Sương đàm phán.
Hà Yến không nhịn được mở miệng: “Ông đòi nhiều một chút, bảo bọn họ phải cứu Đỗ Nghĩa ra, chúng ta không thể cứu người không công được”
Đỗ Khang khẽ gật đầu: “Chuyện này tôi hiểu, chỉ là...... Vì để phòng vạn nhất, chúng ta vẫn nên giấu Thanh Vy đi trước, cho dù Mặc Tu Nhân có biết chúng ta đòi nhiều, nhưng không tìm được Thanh Vy, cậu ta cũng không thể làm gì được.
Hà Yến liên tục gật đầu: “Được, đợi chút nữa tôi sẽ giấu Thanh Vy đi, cam đoan không để cho ai tìm thấy được.” Đỗ Khang yên tâm khẽ gật đầu: “Cứ như vậy đi, tôi đến bệnh viện một chuyến”
Buổi chiều, Bạch Cẩm Sương cùng Vân Yến và Đỗ Yến Oanh vừa ăn cơm trưa xong, thì bệnh viện có một vị khách không mời mà tới.
Đỗ Thanh Vy có tùy thích hợp với Đỗ Yến Oanh, Mặc
Tu Nhân đã nói với Bạch Cẩm Sương là anh sẽ xử lý chuyện bên nhà họ Đỗ, cam đoan để Đỗ Thanh Vy đồng ý hiến tủy cho Đỗ Yến Oanh.
Không ngờ rằng chiều hôm đó Đỗ Khang lại tự mình đến bệnh viện.
Phải biết, sau khi Đỗ Yến Oanh sinh bệnh xong, Đỗ Khang chưa từng đến thăm bà ta một lần nào, hiện tại biết xét nghiệm của Đỗ Thanh Vy thành công, ông ta lại tới, mục đích là gì không cần nghĩ cũng biết.
Đỗ Yến Oanh cơm nước xong xuôi xong là ngủ thiếp đi, Bạch Cẩm Sương nhìn Đỗ Khang, trong lòng có chút may mån.
Vẻ mặt của cô có chút lạnh lùng: “Ông Đỗ, ông tới đây làm cái gì?”
Đỗ Khang vô ý thức nhìn vào bên trong phòng bệnh một cái: “Ông có chuyện tới tìm cháu nói chuyện”
Bạch Cẩm Sương sợ Đỗ Khang đánh thức mẹ, khiến bà ta bị kích thích, cô khẽ nói: “Ra ngoài nói chuyện!”
Đỗ Khang thì không quan trọng, khẽ gật đầu xong thì đi ra ngoài, dù sao hôm nay ông ta tới đây là tìm Bạch Cẩm Sương để đàm phán.
Đỗ Khang đi, Bạch Cẩm Sương nhìn Vân Yến, thấp giọng nói: “Cậu giúp tớ chăm sóc mẹ một chút, một lát nữa là bố tớ sẽ tới!”
Vân Yến khẽ gật đầu, cho Bạch Cẩm Sương một cái ánh mắt yên tâm, ra hiệu là mình sẽ chăm sóc tốt cho Đỗ Yến Oanh.
Mặc Tu Nhân đặc biệt căn dặn bảo cô ấy trông chừng Bạch Cẩm Sương, tự nhiên là cô ấy không thể tuỳ tiện rời đi, chỉ là đã có kết quả xét nghiệm, cảm xúc của Bạch Cẩm Sương cũng coi như là ổn định.
Cho nên, Vân Yến dự định chờ Tống Đình Nguyên tới là rút lui.
Bạch Cẩm Sương cùng Đỗ Khang trực tiếp xuống tầng, đi đến bãi cỏ trước cao ốc bệnh viện nói chuyện.
Bạch Cẩm Sương mở miệng trước: “Ông Đỗ, ông tìm tôi có việc gì?”
Bởi vì Mặc Tu Nhân nói anh sẽ xử lý thỏa đáng chuyện của nhà họ Đỗ, cho nên lúc này Bạch Cẩm Sương không có ý định đàm phán gì với Đỗ Khang cả.
Chỉ là không ngờ Đỗ Khang lại tới tìm cô.
Trước đó bởi vì chuyện của Đỗ Nghĩa, Đỗ Khang đã quỳ xuống trước mặt Đỗ Yến Oanh, dùng đạo đứa ép buộc bà ấy, bây giờ, Đỗ Yến Oanh ngã bệnh, Đỗ Khang tới bệnh viện hai lần, nhưng chưa từng thăm bà ấy một lần, Bạch Cẩm Sương đã lạnh tâm đối với ông gì này, chỉ coi ông ta như một người xa lạ.
Đỗ Khang nghe thấy Bạch Cẩm Sương không khách khí, khẽ nhíu mày: “Cẩm Sương, ông là ông ngoại cháu!”
Bạch Cẩm Sương cười: “Thật xin lỗi, mẹ tôi không bảo tôi xưng hô với ông như vậy, dù sao từ hơn hai mươi năm trước, ông với mẹ tôi đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi!”
Năm đó Đỗ Yến Oanh rời khỏi nhà họ Tống, nhà họ Đỗ cũng từ bỏ bà ta, cái này chẳng phải mang ý nghĩa là không có quan hệ gì sao! Lại nói, hiện tại Đỗ Khang đã nói rõ chỉ cần một đứa con gái khác và một đứa cháu ngoại, chỗ đó còn để ý tới mẹ của cô đâu!
Nói thật, nếu như không phải bố Tổng Đình Nguyên vẫn còn nhớ mãi không quên mẹ cô, nếu như không phải cô và Mặc Tu Nhân ở bên nhau, chưa chắc Đỗ Khang sẽ dùng bộ dáng này nói chuyện với cô.
Đỗ Khang vừa nghe Bạch Cẩm Sương nói vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cái gì gọi là không có quan hệ, cho dù hơn hai mươi năm không liên hệ, nó cũng chảy dòng máu của ông” Bạch Cẩm Sương hiểu rõ: “Ông nói cũng đúng, dù sao, giống như lần này mẹ tôi sinh bệnh, Đỗ Thanh Vy có kết quả xét nghiệm thành công, nói đến thì còn phải ơn ông năm đó sinh thêm một đứa con gái, còn giấu diếm thân phận của bà ta nữa. “Cô!” Đỗ Khang tức đến sắc mặt xanh xám: “Cháu nói chuyện với ông như vậy sao?”
Bạch Cẩm Sương vô tội nhún vai, cố ý nói: “Tôi cũng chỉ là ăn ngay nói thật, chẳng lẽ tôi có vấn đề gì sao? Chỉ là vừa nãy ông cũng đã nói, mẹ tôi chảy dòng máu của ông, nếu đã như vậy, ông dự định để đứa con gái khác của ông cứu mẹ tôi sao?”
Đỗ Khang nghe vậy, vẻ mặt hơi ngượng ngập, có cứu hay không.... tất nhiên là muốn cứu, chỉ là cụ thể cứu như thế nào, đền bù ra sao còn chưa nói đâu.
Nghĩ tới đây, ông ta không nhịn được hằng giọng một cái: “Trong lòng ông cũng muốn cứu mẹ cháu, dù sao nó cũng là con gái ruột thịt của ông, chỉ là......
Vừa nghe đến đây, Bạch Cẩm Sương không nhịn được cười nhạo một tiếng, nhìn Đỗ Khang không nói lời nào.
Đỗ Khang bị ánh mắt này của Bạch Cẩm Sương làm cho không được tự nhiên: “Cháu cũng đừng làm bộ dáng này, trước hết nghe ông nói hết lời đã!”
Bạch Cẩm Sương trào phúng nhìn xem ông ta: “Tôi không làm bộ dáng này thì làm bộ dáng gì, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy bố mẹ cứu con gái mà còn cần có điều kiện nữa đấy, có thể thấy được cái người ta nói là tình yêu vĩ đại bao la của bố mẹ chỉ áp dụng vào một số bộ phận thôi, còn một số bộ phận.... Sợ là ích kỷ đến cùng cực!”
Đỗ Khang mặt đen nói: “Cháu cũng đừng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mà mắng ông, trước đó Đỗ Nghĩa bị các ngươi hại đã ngồi tù, chúng ta đi cầu xin mẹ cháu, không phải cháu cũng không giúp nó sao? Làm sao? Hiện tại bảo Thanh Vy giúp mẹ cháu là chuyện đương nhiên sao?”
Bạch Cẩm Sương cảm thấy Đỗ Khang quả thực buồn cười vô cùng: “Đúng vậy, trước đây chúng tôi không có giúp Đỗ Nghĩa, nhưng mà ai bảo anh ta là sâu mọt của xã hội đâu, nếu như không phải có Sở Tuấn Thịnh, lúc ấy Vân Yến đã bị Đỗ Nghĩa bắt nạt rồi, đến lúc đó, sợ không phải chuyện chỉ ngồi mấy năm tù là có thể giải quyết được đâu, Ông cụ Đỗ, tôi hi vọng ông có thể tỉnh táo một chút một chút, Đỗ Nghĩa làm chuyện xấu bị bắt, không phải chúng tôi không giúp anh ta, mà là anh ta phải trả giá đắt vì chuyện mình làm, mà mẹ tôi một không làm chuyện thương thiên hại lý, hai không có hại người hại mình, bà ấy chỉ là muốn chữa bệnh cho thật tốt mà thôi, hơn nữa từ trước đến giờ tôi chưa từng bảo là Đỗ Thanh Vy giúp mẹ tôi là lẽ đương nhiên, mặt mũi tôi không có lớn như vậy”