Lúc này Tần Hạo mới thở phào nhẹ nhõm: "Con hiểu là tốt, ngày mai con đi liên hệ với nhà họ Đỗ, chỉ cần bọn họ phối hợp một chút, đi làm xét nghiệm tủy xương, thì chúng ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của bọn họ!”
Mặc Tu Nhân khẽ gật đầu: "Con biết rồi!”
Sau khi Mặc Tu Nhân đi lên tầng, nhìn thấy Bạch Cẩm Sương vẫn nằm im tư thế lúc anh mới đi, cà người co ro lại, đưa lưng về phía một nửa khác của giường.
Mặc Tu Nhân khẽ thở dài một cái, anh tùy ý đi vào tắm, lên giường, cẩn thận ôm Bạch Cẩm Sương vào trong ngực từ phía sau, hôn một cái lên tóc của cô, nhỏ giọng nói: "Em yêu, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải làm xé nghiệm!”
Mặc dù Bạch Cẩm Sương vẫn luôn không nhúc nhích, nhưng mà cô cũng không ngủ, nghe thấy âm thanh của Mặc Tu Nhân, cô nhắm mắt lại, ừ một tiếng, thanh âm giống như còn mang theo giọng mũi.
Mặc Tu Nhân đau lòng, nhưng mà không làm gì được, chỉ có thể ôm cô vào trong lòng như vậy.
Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Sương đi làm việc từ sớm, xử lý một ít công việc ở phòng làm việc, việc không quan trọng thì giao cho Annie, khoảng hơn mười giờ thì đi đến bệnh viện.
Bạch Cẩm Sương đến bệnh viện, không có đi thăm Đỗ
Yến Oanh, mà trực tiếp đi làm xét nghiệm.
Mặc Tu Nhân vừa tới Nhà họ Đỗ, Đỗ Khang cùng Hà Yến, còn có Đỗ Thanh Vy, tất cả đều ngồi trong phòng khách, bộ bộ dáng như lâm vào đại địch.
Đỗ Khang hỏi một câu: “Không biết Tổng giám đốc Mặc đến nhà chúng tôi là có chuyện gì?”
Đỗ Yến Oanh nhận người cha là ông ta, Bạch Cẩm Sương đương nhiên sẽ không nhận ông ta làm ông ngoại, về phần Mặc Tu Nhân, trong lòng Đỗ Khang càng biết rõ, ông ta không trèo lên nổi.
Mặc Tu Nhân nhìn xem Đỗ Khang, đang định mở miệng thì điện thoại liền vang lên.
Anh nhìn thoáng qua, là số điện thoại chả bác sĩ Phương mà tối hôm qua anh lưu, anh nhíu nhíu mày, trực tiếp nói với Triệu Văn Vương: "Cậu nói với bọn họ đi, tôi ra ngoài nhận điện thoại!”
Triệu Văn Vương khế gật đầu.
Mặc Tu Nhân vừa đi, anh ta lập tức bắt đầu nói với Đỗ
Khang: “Xin ông cùng bà Đỗ Thanh Vy, đi bệnh viện làm xét nghiệm tủy xương!”
Vẻ mặt Đỗ Khang lập tức biến đổi: "Xét nghiệm tủy xương?”
Triệu Văn Vương khế gật đầu: "Đúng!” “Là ai bị bệnh gì sao?" Đỗ ang hỏi.
Vẻ mặt Triệu Văn Vương không biểu tình: "Chuyện này tôi không thể trả lời!”
Vẻ mặt Đỗ Khang lập tức trở lên khó coi không thôi: “Muốn để chúng ta đi làm xét nghiệm tủy xương còn không muốn nói cho chúng tôi tốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nếu chúng tôi không nguyện ý, chẳng lẽ các người còn định trái chúng tôi đi?” Triệu Văn Vương nhíu mày: "Ông Đỗ, tôi không có nói như vậy”
Đỗ Khang hừ lạnh một tiếng: "Cậu không có nói như vậy, thế nhưng ý cậu biểu đạt ra chính là như vậy, hơn nữa, cho dù cậu không nói thì tôi cũng có thể đoán được, đã để cho tôi cùng Thanh Vy đi làm xét nghiệm, người xảy ra chuyện chắc chắn là là Yến Oanh, đúng không?"
Triệu Văn Vương cũng không nghĩ tới là loại chuyện này có thể che giấu được Đỗ Khang, anh ta lạnh lùng nói: "Đúng thì sao? Ông chỉ cần nói cho tôi biết một câu, đi hoặc là không đi
Đỗ Khang không ngờ rằng một người trợ lý như Triệu Văn Vương cũng dám nói chuyện với ông ta như thế.
Thế nhưng mà ông ta không biết rằng, mấy năm nay ông ta chẳng hề quan tâm đến Đỗ Yến Oanh, về sau lại làm mặt lơ đi yêu cầu Đỗ Yến Oanh mở miệng, để Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân tha cho Đỗ Nghĩa, thậm chí không tiếc quỳ xuống uy hiếp tiểu bối, hành động như vậy khiến ấn tượng của Triệu Văn Vương đối với ông ta không tốt lên được.
Đỗ Khang trầm mặt: "Tôi không đi thì các người có thể làm gì được tôi!”
Triệu Văn Vương mặt không biểu tình: "Ông không đi cũng được, chỉ sợ là về sau nhà họ Đỗ không có cách bào đứng vững gót chân ở thành phố Trà Giang nữa"
Mặc dù nhà họ Đỗ kém xa mấy gia tộc khá nhưng miễn cưỡng cũng được xem như là một nhà giàu.
Nếu như Mặc Tu Nhân thật sự ra tay, đó chẳng khác gì là nghiền chết một con kiến.
Trước đó, bọn họ tung tin đồn nhảm nói Đỗ Yến Oanh lang tâm cầu phế, sau khi bị Mặc Tu Nhân cảnh cáo ông thì an phận hơn rất nhiều.
Thế nhưng mà, Đỗ Khang thật không ngờ rằng Mặc Tu Nhân sẽ có ngày phải cầu bọn họ, chỉ là Mặc Tu Nhân cầu xin bọn họ sao, có mà đang uy hiếp thì có.
Vẻ mặc ông ta thâm trầm, thần sắc thay đổi liên tục, ông ta đang định nói chuyện thì Hà Yến đột nhiên kéo cánh tay ông ta, nhỏ giọng nói: "Ông đi ra đây với tôi, tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Đỗ Khang nhíu nhíu mày: "Bà muốn nói gì?”
Hà Yến hạ giọng: "Ông qua đây là biết!”
Đỗ Khang nhìn thoáng qua Triệu Văn Vương một cái, đi theo Hà Yến đến phòng bên cạnh phòng khách, Đỗ Thanh Vy cũng vội vàng đi theo.
Đi vào phòng, Hà Yến hạ giọng: “Ý tứ của tên Triệu Văn Vương kia là, hiện tại Mặc Tu Nhân chỉ bảo ông cùng Thanh Vy đi làm xét nghiệm, cũng không nói nếu như xét nghiệm thành công sẽ phải làm gì, ông nghe tôi, chúng ta đáp ứng anh ta, đi làm xét nghiệm, nhưng mà phải bảo tên Mặc Tu Nhân nghĩ biện pháp thả Đỗ Nghĩa ra, như vậy chúng ta mới làm xét nghiệm, cho dù không thành công, cũng không bị thiệt thòi cái gì, còn có thể cứu cháu trai ngoại ra. Đương nhiên, nếu như xét nghiệm thành công, đến lúc đó, có muốn cứu người hay không, điều kiện gì là do chúng ta định đoạt, lúc đó chúng ta muốn gì mà chẳng được.
Đỗ Khang vốn đang tức giận bởi vì thái độ của Triệu Văn Vương kết quả sau khi nghe phân tích của Hà Yến xong, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Đỗ Thanh Vy cũng kích động: “Đúng vậy, chúng ta chỉ cần làm xét nghiệm là có thể yêu cầu bọn họ thả Đỗ Nghĩa.
Đỗ Khang im lặng trong chốc lát: "Được, tạm thời cứ như vậy!” Triệu Văn Vương đợi không bao lâu, đã nhìn thấy ba người một nhà Đỗ Khang đi ra.
Đỗ Khang nhìn xem Triệu Văn Vương, nói thẳng: “Muốn để chúng tôi tự nguyện đi làm xét nghiệm, rất đơn giản, bảo Mặc Tu Nhân cứu Đỗ Nghĩa ra, chúng ta sẽ đi làm xét nghiệm.
Thật ra Triệu Văn Vương hiểu, cho dù Nhà họ Đỗ có thái độ gì, anh ta cũng đều phải vừa đấm vừa xoa, để Đỗ Khang cùng Đỗ Thanh Vy đồng ý làm xét nghiệm.
Chỉ là anh ta không ngờ lão già Đỗ Khang này, con gái còn đang nằm trên giường bệnh, còn chưa biết xét nghiệm có thành công hay không mà đã bắt đầu đưa ra yêu cầu. Anh ta im lặng trong chốc lát, mở miệng nói: "Tôi đi hỏi Tổng giám đốc Mặc một chút!”
Triệu Văn Vương nói rồi đứng dậy đi bên ngoài tìm Mặc Tu Nhân.
Mặc Tu Nhân đang đứng ở dân vườn của biệt thự nhà họ Đỗ nghe điện thoại của bác sĩ Phương.
Trong điện thoại, Bác sĩ Phương nói: "Anh Mặc, tối hôm qua anh nói với tôi, nếu như vo Bạch tới làm xét nghiệm thì nói cho anh, hiện tạo cô ấy đã đến đây muốn làm xét nghiệm, anh xem...
Mặc Tu Nhân nghe vậy thì không nhịn được nhíu mày, rõ ràng anh đã nói với Bạch Cẩm Sương, chờ anh giải quyết xong Nhà họ Đỗ thì sẽ cùng Bạch Cẩm Sương đi làm xét nghiệm.
Thế nhưng mà Mặc Tu Nhân không ngờ là Bạch Cẩm Sương lại sớm đi một mình.
Mặc Tu Nhân đanh định bảo Bác sĩ Phương ngăn cản Bạch Cẩm Sương, thế nhưng mà nghĩ tới lời bố mình nói tối hôm qua, anh lại do dự.
Nếu như hiện tại anh gọi điện thoại ngăn cản Bạch Cẩm Sương, cho dù là bảo Bạch Cẩm Sương từ từ, Bạch Cẩm Sương cũng có thể sẽ suy nghĩ nhiều, chuyện này vốn dĩ rất mẫn cảm.
Mặc Tu Nhân không có lập trường ngăn cản Bạch Cẩm Sương, thế nhưng mà trong lòng anh đau xót cho con mình, nếu như anh biểu hiện rõ ràng, chắc chắn Bạch Cẩm Sương sẽ phải đối mặt với áp lực hai bên.
Mặc Tu Nhân nhắm chặt hai mắt, im lặng hồi lâu, mới nói với bác sĩ: "Ông cứ coi như không biết cái gì, sắp xếp cho cô ấy làm phẫu thuật, nhưng mà...... Nhất định phải cẩn thận một chút, nếu như xét nghiệm không thành công, con chả cô ấy không được chịu bất cứ tổn thương gì? Bác sĩ Phương có thể hiểu tâm tư của một người làm bố như Mặc Tu Nhân, ông ta khẽ gật đầu: "Anh Mặc, tôi sẽ cố gắng bảo vệ đứa bé không bị chịu ảnh hưởng gì.
Mặc Tu Nhân khẽ gật đầu: “Vậy cứ như vậy đi!”
Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, nhưng không có ý định trở về, anh đứng ở trong sân, nghĩ đến sự cố chấp của Bạch Cẩm Sương, nghĩ đến bệnh tình Đỗ Yến Oanh, trong lòng khó chịu không thôi.
Đúng lúc này, Triệu Văn Vương đột nhiên đi ra: “Tổng giám đốc Mặc, Đỗ Khang nói, muốn ông ta cùng Đỗ Thanh Vy đi làm phối hình thì cũng được, nhưng mà anh nhất định phải nghĩ biện pháp cứu Đỗ Nghĩa ra!”