Tiêu Mộc Diên không nói gì, dù sao thì anh bỏ tiền, tất cả đều nghe theo sắp xếp của anh vậy, cô thậm chí là đến quyền từ chối cũng không có, mỗi giây mỗi phút cô đều ghi nhớ, cô chẳng qua chỉ là một công cụ mà anh dùng 30 tỷ để mua mà thôi.
Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên không nói gì, ngược lại còn đỏ mặt, anh lại nhếch miệng cười, anh đột nhiên cúi người xuống, bế Tiêu Mộc Diên lên.
Tiêu Mộc Diên muốn phản kháng, nhưng vì vừa mới nạo thai, người đã không còn chút sức lực nào, cho nên cũng không giãy dụa, cứ để mặc cho anh bế như vậy.
Khi Thịnh Trình Việt đi đến khúc quanh, cố tình nghiêng người đi một chút, Tiêu Mộc Diên theo bản năng liền ôm lấy cổ anh, trong lòng vô cùng hoảng sợ, giống như sợ Thịnh Trình Việt sẽ ném cô đi vậy.
Thịnh Trình Việt thấy phản ứng của Tiêu Mộc Diên, bất giác nở một nụ cười ấm áp.
Cô thấy anh cười, lúc này mới biết bản thân đã mắc lừa rồi, là anh đã cố ý nghiêng người đi, để cô chủ động ôm anh.
“Không ngờ rằng em lại hưởng thự cái ôm của anh như vậy.” Trên mặt Thịnh Trình Việt đều là ý cười, thậm chí ý cười này còn tràn ngập nơi đáy mắt, điều đó đã chứng minh lúc này đây anh đang rất vui. Trong lòng anh lúc này cũng đang dâng lên một suy nghĩ, chính là nhất định phải để cho Tiêu Mộc Diên sinh cho anh một đứa con.
Tiêu Mộc Diên biết Thịnh Trình Việt đang cố ý trêu chọc cô, nhưng cô vẫn không nói gì, trong mắt đột nhiên xoẹt qua một hình ảnh rất quen thuộc, khiến cô lập tức ngây người ra, Tiêu Mộc Diên theo bản năng nép sâu vào trong lòng Thịnh Trình Việt.
Âu Vũ Đình đang cùng Âu Đan đến bệnh viện, Âu Đan nói bụng cô ta đau, hơn nữa còn ở giữa đường, cho nên anh ấy liền đến đó đón cô ta đi bệnh viện.
Thịnh Trình Việt đương nhiên cũng thấy Âu Vũ Đình, rồi nhìn xuống Tiêu Mộc Diên đang ở trong lòng mình, bảo sao cô gái này lại có thể tự nhiên nép sâu vào trong lòng anh? Hóa ra là gặp phải người yêu của cô, cô sợ anh ta sẽ hiều lầm sao?
Thịnh Trình Việt nghĩ đến đây, đột nhiên liền đi nhanh về phía Âu Vũ Đình, anh cứ muốn để Âu Vũ Đình nhìn thấy người phụ nữ ở trong lòng anh.
Tiêu Mộc Diên dường như cũng cảm nhận được cử động của Thịnh Trình Việt, cô càng ôm chặt cổ Thịnh Trình Việt hơn, tim cũng đập nhanh hơn.
“Đừng!” Khi gần đến trước mặt Âu Vũ Đình rồi, Tiêu Mộc Diên mới mở miệng, cô thật sự rất sợ anh ấy hiểu lầm, cô cũng không muốn để anh ấy biết mối quan hệ giữa cô và Thịnh Trình Việt.
Cô là công cụ do Thịnh Trình Việt bỏ tiền ra mua về, chuyện này tuyệt đối không thể để Âu Vũ Đình biết, anh ấy sẽ tức giận, cũng sẽ lo lắng, cô không thể tưởng tượng nổi người đàn ông với tính cách như Âu Vũ Đình biết được chuyện này thì sẽ như thế nào nữa?
Bước chân của Thịnh Trình Việt liền dừng lại, dường như là muốn nghe câu sau đó của cô.
“Đừng để anh ấy biết, cầu xin anh đấy.” Giữ lại sự tự tôn cuối cùng cho cô đi, nếu như Âu Vũ Đình biết chuyện này, cô thực không biết sau này sẽ phải đối mặt với anh như thế nào nữa.
Thịnh Trình Việt nhìn dáng vẻ lúc này của Tiêu Mộc Diên, sự cầu xin của cô, một người phụ nữ quật cường như cô, lúc này vậy mà lại đang cầu xin anh, người phụ nữ cao ngạo như cô, lại vì không muốn để cho Âu Vũ Đình biết chuyện này mà cầu xin anh sao? Âu Vũ Đình ở trong lòng cô thật sự quan trọng đến như vậy sao?
Trong ấn tượng của anh, Tiêu Mộc Diên chưa từng vì bất cứ chuyện gì mà cầu xin anh, bây giờ cô lại có thể vì Âu Vũ Đình mà cầu xin anh, điều này nghĩa là gì chứ? Cô yêu anh ta?
Anh rõ ràng nên nổi giận, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng mềm yếu này của cô, anh vẫn nhịn không được mà mềm lòng, hóa ra anh cũng có lúc mềm lòng với cô.
“Nếu như em đồng ý với anh một điều kiện, anh có thể sẽ không nói chuyện này với Âu Vũ Đình.” Thịnh Trình Việt nghĩ một chút liền nói, anh là một thương nhân, anh chưa từng mua bán mà để bản thân lỗ vốn.
Tiêu Mộc Diên gật đầu không chút do dự, Âu Vũ Đình với cô cũng coi như là một người thân rất quan trọng, cô không muốn để anh ấy biết chuyện này, cô không muốn đến anh ấy cũng sẽ khinh thường cô.
Thịnh Trình Việt nở nụ cười mờ ám, đối với cái gật đầu của Tiêu Mộc Diên anh dường như rất hài lòng.
“Chúng ta tiếp tục giao ước, từ làʍ t̠ìиɦ nhân một tháng sẽ tăng lên một năm.” Đây chính là chuyện anh lo lắng nhất, anh không muốn cô rời xa anh nhanh như thế, ít nhất thì, hiện nay anh vẫn còn hứng thú đối với cô, anh sẽ không dễ dàng buông tay cô như vậy.
“Cái gì? Một năm?” Nét mặt Tiêu Mộc Diên lúc này đang vô cùng sửng sốt, một tháng thôi mà cô còn sợ bản thân sẽ không chịu nổi rồi, vậy mà anh lại còn nói một năm, đây khác nào là muốn giết cô.
Thịnh Trình Việt ngược lại lại gật đầu rất chắc chắn, nếu như trong một năm mà anh vẫn còn hứng thú với cô, vậy thì sẽ lại tiếp tục.
“Không được!” Tiêu Mộc Diên từ chối thẳng thừng, một năm, với cô mà nói thực sự là quá tàn nhẫn rồi, cô không làm được.
Thịnh Trình Việt không nói thêm gì nữa, đi thẳng về phía trước, mà hướng đó cũng vừa đúng là hướng chỗ Âu Vũ Đình.
Trái tim Tiêu Mộc Diên liền đập liên hồi, đáng chết mà, sao anh ta có thể đi về chỗ Âu Vũ Đình như vậy chứ.
“Đừng, để tôi suy nghĩ thêm.” Tiêu Mộc Diên vẫn ôm chặt cổ Thịnh Trình Việt, trái tim lúc này gần như sắp nhảy loạn lên rồi.
“Nếu như em có thể hôn anh một cái, anh có thể suy nghĩ lại một chút, thế nào?” Đây cũng được coi như là Thịnh Trình Việt đã nhượng bộ cô một chút rồi, anh phát hiện ra, anh thường không thể ra tay tàn nhẫn với Tiêu Mộc Diên được.
Tiêu Mộc Diên lén nhìn Âu Vũ Đình đang ở phía xa kia một cái, rồi lại nhìn Thịnh Trình Việt đang ở trước mặt đây, cuối cùng vẫn là gật đầu.
“Vào trong xe tôi sẽ hôn anh.” Khi Tiêu Mộc Diên nói câu này cô đã vùi đầu vào trong lòng Thịnh Trình Việt, dáng vẻ đó dường như còn cho thấy sự thẹn thùng của cô.
Thịnh Trình Việt không nói gì nữa, ôm cô đi thẳng về xe. Thấy dáng vẻ cô vì một chữ hôn mà trở nên thẹn thùng như vậy, anh đã rất kích động, anh muốn ôm cô vào trong lòng như thế này cả đời, cưng chiều cô cả một đời.
Trường vẫn chưa tan học, Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đột nhiên được gọi ra ngoài. Nói là người nhà của hai đứa đến tìm.
“Viễn Đan, sao mẹ lại cho chúng ta về trước chứ? Đây không giống với tính cách của mẹ mà.” Nguyệt Nguyệt vừa đi vừa không ngừng hỏi, mẹ của cô bé nên đương nhiên cô bé hiểu rõ nhất, mỗi lần đều thích để cô bé và Viễn Đan học lâu hơn một chút.
Viễn Đan không nói gì cả, nhưng vì cách gọi như vậy của Viễn Đan mà khiến cậu vô cùng bất mãn, cô nhóc này lại gọi tên của cậu, từ sau khi nhận Thịnh Tuấn Hạo là anh đến nay, cô nhóc này gần như không gọi cậu là anh trai nữa, chỉ gọi Thịnh Tuấn Hạo là anh thôi.
“Anh nghĩ người đến tìm chúng ta chắc chắn không phải là mẹ, cứ đến đó xem trước rồi tính, em cứ đợi anh ở trong trường đi, để mình anh ra ngoài xem sao.” Viễn Đan nghĩ chút rồi nói. Vì lý do an toàn, nó vẫn nên ra ngoài tìm hiểu trước một chút rồi tính tiếp vậy.
Nguyệt Nguyệt thấy Viễn Đan nói vậy, trong lòng cũng đấu tranh dữ dội, lẽ nào sẽ có nguy hiểm sao? Nguyệt Nguyệt trừng to mắt lên nghĩ ngợi.
“Vậy anh cũng đừng đi, chúng ta gọi điện cho mẹ trước đi.” Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Dường như là muốn gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Diên hỏi trước.
“Vừa nãy anh đã gọi cho mẹ rồi, điện thoại của mẹ tắt nguồn rồi.” Viễn Đan nói đến đây thì đôi mày thanh tú cũng đã nhíu chặt lại, trong lòng cậu bé luôn có một dự cảm chẳng lành, điện thoại của mẹ rất ít khi tắt nguồn mà nhỉ.
“Điện thoại của mẹ đã tắt nguồn sao? Sao có thể như vậy chứ? Vậy thì gọi cho chú cực phẩm đi.” Nguyệt Nguyệt nghĩ rồi lại nói, Thình Trình Việt và Tiêu Mộc Diên ở cùng một công ty, đây là chuyện chúng đều biết.
Vừa nhắc đến Thịnh Trình Việt, lông mày của Viễn Đan càng nhíu chặt hơn, vừa rồi nó cũng đã gọi cho Thịnh Trình Việt, anh cũng đã khóa máy, mẹ và bố đều cùng khóa máy vậy đây là ý gì chứ? Lẽ nào đã thật sự xảy ra chuyện gì rồi hay sao?
“Bố cũng tắt máy rồi, em cứ đợi ở đây đi, anh ra ngoài xem chút.” Vì trong lòng không yên, cho nên cậu kêu Nguyệt Nguyệt ở lại trong trường đợi, một mình cậu ra ngoài xem là được rồi.
Nguyệt Nguyệt kéo tay Viễn Đan, rõ ràng là không muốn buông tay.
“Viễn Đan, chúng ta cùng đi đi, em tin là mẹ và chú cực phẩm sẽ không sao đâu.” Nguyệt Nguyệt lại nói.
Viễn Đan kéo bàn tay nhỏ của Nguyệt Nguyệt ra, bây giờ còn chưa xác định được là có thể xảy ra chuyện gì hay không, sao cậu có thể để Nguyệt Nguyệt đi cùng được chứ? Cậu đã nói rồi dù có chuyện gì thì cùng phải bảo vệ sự an toàn của Nguyệt Nguyệt.
“Em đợi anh ở đây đi, anh đi chút rồi về, hơn nữa ở cổng trường có nhiều người như vậy, cho dù là người xấu đến tìm anh, vậy thì hắn cũng không dám làm gì anh đâu.” Viễn Đan nói chắc nịch.
Nguyệt Nguyệt vẫn muốn đi, nhưng lại bị Viễn Đan kêu ở lại trong trường.
Sau khi Viễn Đan đi ra thì thực sự không hề thấy ai cả, điều này khiến lòng của cậu bé tự nhiên dâng lên một dự cảm không lành, sao lại không có ai chứ? Còn nữa sao bố và mẹ đều tắt máy, lẽ nào đã thật sự xảy ra chuyện ra gì hay sao? Bị bắt cóc rồi sao?
“Viễn Đan phải không!” Đang lúc Viễn Đan định quay người đi vào trong trường, phía sau cậu bé đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.
Viễn Đan liền quay đầu lại, lấp tức nhìn thấy một khuôn mặt lạ hoắc, cậu đã hơi sửng sốt, là một người đàn ông lạ, cậu chắc chắn, trong ấn tượng của cậu, cậu không hề quen biết người đàn ông trước mặt.
“Chú biết cháu sao?” Viễn Đan khẽ nói, chỉ có điều là mặc dù cậu bé nói chuyện với tên xăm trổ, thế nhưng cậu không hề có ý tiến về phía trước.
“Ha ha.” Tên xăm trổ liền tiến lên trước một bước, đến gần Viễn Đan hơn.
Trong lòng Viễn Đan tự nhiên thấy rất căng thẳng, bất giác lùi về sau một bước, trực giác mách bảo cậu rằng, nụ cười của người đàn ông này rất bỉ ổi, hơn nữa nhìn qua còn có chút ghê tởm.
“Chú đương nhiên biết cháu rồi, Nguyệt Nguyệt em gái cháu đâu?” Tên xăm trổ vừa nói vừa nhìn bốn phía xung quanh, không hề thấy bóng dáng của Nguyệt Nguyệt đâu, trong lòng hắn có chút lo lắng, lúc đầu nhận lời của Âu Đan, là phải xử lý hai đứa nhỏ này, bây giờ chỉ có một đứa đến, có chút khó xử lý rồi đây.
Viễn Đan nhìn ánh mắt của tên xăm trổ, theo bản năng liền nâng cao cảnh giác, hắn tìm Nguyệt Nguyệt làm gì chứ? Trong lòng càng cảm thấy tên xăm trổ này chắc chắn là có ý xấu.
“Nguyệt Nguyệt vẫn đang học, xin hỏi chú có chuyện gì sao? Sao chú lại quen biết hai bọn cháu chứ?” Theo lý mà nói, nếu như người đàn ông này quen biết mình và Nguyệt Nguyệt, vậy chắc hắn cũng quen Thịnh Tuấn Hạo chứ, sao không thấy hắn nhắc đến Thịnh Tuấn Hạo nhỉ?
Tên xăm trổ vẫn cười như cũ, nhìn bộ dạng cảnh giác của Viễn Đan, nụ cười trên mặt hắn càng sâu hơn.
“Chú giúp mẹ cháu đến đón hai cháu về, hôm nay mẹ cháu có việc không thể đón được các cháu.” Tên xăm trổ vừa nói lại vừa tiến lên trước một bước, ở khoảng cách đó hắn dơ tay ra gần như đã có thể bế Viễn Đan lên. Nhưng đây dù sao cũng là nơi công cộng, hắn cũng không dám bắt cóc một cách trắng trợn như vậy.
Viễn Đan nghe thấy lời nói của tên xăm trổ, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng người đàn ông này đang lừa cậu, mẹ sẽ không kêu người lạ đến đón cậu và Nguyệt Nguyệt, hơn nữa người đàn ông này nhìn qua trông rất đáng sợ.