Rõ ràng trong lòng rất muốn anh, rất mong anh ở lại bên cạnh, nhưng sao mình lại đuổi anh đi? Kiều Phong vừa đi, cô ta lập tức hối hận rồi.
"Xin lỗi mà, lúc nãy em không cố ý nói những lời đó đâu. Cho đến bây giờ em vẫn rất thích anh, em chỉ mong mỗi phút giây đều được ở bên anh, thế nên anh đừng đi được không?" Lúc này cô ta ngồi dưới đất, khóc đến nỗi người đẫm nước mắt.
Bởi vì cô ta cảm giác được rằng, nếu mình thật sự đuổi Kiều Phong đi, vậy cô ta thật sự hoàn toàn mất anh. Sao cô ta lại để cho ả đàn bà kia thừa dịp vắng vẻ mà xen vào cơ chứ, cô ta tuyệt đối không cho ả cơ hội đó. Cô ta nhất định phải nắm giữ anh, để mình ở lại bên cạnh anh.
Vì thế ŧıểυ Đào không màng hết thảy mà đuổi theo. Cô ta vừa đi ra, đã thấy Kiều Phong đứng trước mặt mình, bèn trực tiếp ôm lấy.
"Chúng ta kết hôn đi."
Chỉ cần hai người họ kết hôn, sau đó sẽ có thể mãi mãi ở bên nhau, trong lòng ŧıểυ Đào chỉ còn một suy nghĩ đó.
"Bây giờ cơ thể em vẫn chưa bình phục hoàn toàn, chờ em khỏe lại rồi hãy nói." Kiều Phong vẫn dụ dỗ nói với ŧıểυ Đào, cuối cùng vẫn ôm cô ta về phòng, để cô ta nằm trên giường mà nghỉ ngơi kho khỏe.
Thật ra ŧıểυ Đào biết Kiều Phong đang trốn tránh, nhưng cô ta đã nói đến mức này rồi, còn có thể thế nào nữa đây? Tiếp theo chỉ có thể chờ anh đáp lại thôi.
Thật ra thì chuyện vừa rồi cả viện trưởng và Tiêu Mộc Diên tránh ở một bên cũng nhìn thấy hết.
"Tin rằng cô cũng thấy rồi đó, thật ra Kiều Phong vẫn rất để ý con gái tôi, thế nên tôi hi vọng cô đừng cầm đao đoạt tình nữa, hơn nữa cô cũng không muốn trở thành kẻ thứ ba bị người người khinh bỉ chứ? Coi như là tôi cầu xin cô, đừng phá hoại hạnh phúc của chúng nó được không?" Viện trưởng vẫn rất biết nhìn sách nói chuyện.
"Xin lỗi, nhưng cháu không làm được." Tiêu Mộc Diên vẫn kiên quyết nói ra những lời này, nhưng viện trưởng lại không vui.
"Sao cô cứ như âm hồn bất tán thế chứ? Chẳng lẽ cô muốn thấy con gái tôi chết thật, cô mới cam tâm à?"
"Cháu không có ý định ép cô ấy chết." Tiêu Mộc Diên cảm thấy hơi vô tội và oan ức. Cô chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm, huống chi Kiều Phong cũng không phải là món đồ, anh có quyền chọn đi hay ở. Nếu như sau khi cô khôi phục trí nhớ và chọn người kia như lời ŧıểυ Đào nói, cô chắc chắn sẽ không dây dưa không rõ.
Viện trưởng rất tức giận, nhưng cũng không biết làm gì với Tiêu Mộc Diên, bởi vì bà ta cũng không cách nào khai đao với cô gái này.
"Nếu cô dám làm con gái tôi tổn thương, cô nhất định sẽ chết." Viện trưởng để lại một câu nói độc ác như thế rồi xoay người rời đi.
Sau đó Tiêu Mộc Diên bèn ngồi dưới gốc cây lớn mà ngẩn người.
Kiều Phong bố trí ổn thỏa cho ŧıểυ Đào rồi đi ra thì thấy Tiêu Mộc Diên, lần này anh chủ động đi tới.
"Chân em sao rồi?" Trong giọng nói chững chạc xen lẫn sự lo lắng nho nhỏ.
"Cũng không có gì đáng lo nữa rồi, cảm ơn anh đã quan tâm, tình hình của ŧıểυ Đào sao rồi? Gần đây tâm trạng của cô ấy cũng không ổn định lắm, thế nên cần phải chăm sóc cô ấy thật tốt."
"Vừa nằm xuống nghỉ ngơi rồi, chắc là khóc đến mệt." Anh bất đắc dĩ nói ra những lời này.
"Thật ra thì em có nghĩ tới chưa, nơi này cũng không phải là nơi em nên tới." Tiêu Mộc Diên có thể đoán được tiếp theo Kiều Phong định nói điều gì.
"Không biết anh muốn nói gì, nhưng anh muốn đuổi em đi đúng không? Thật ra thì em cũng không ngờ sẽ gây cho mọi người nhiều quấy nhiễu như thế." Trong lòng Tiêu Mộc Diên cũng rất áy náy, nhưng mà, cô lại không bỏ được anh. Cô không dám nói ra câu cuối cùng, cô sợ anh không chịu nổi, khó khăn lắm thái độ của anh đối với cô mới tốt hơn nhiều.
"Sau khi em đến, cả cô nhi viện đều thành như thiên hạ đại loạn, gà chó không yên." Tiêu Mộc Diên không ngờ Kiều Phong vẫn dùng mánh khóe nói móc này mà nói mình. Cô cảm thấy rất thất vọng, chẳng lẽ chuyện tới bây giờ, Kiều Phong vẫn ghét mình vậy sao? Nhưng lời nói tiếp theo của anh thật sự làm cô hoảng sợ.
"Bởi vì theo đa͙σ lí mà nói, anh hẳn mong tự mình bóp chết, trục xuất mới đúng. Nhưng mà anh cũng chưa từng có cảm giác đó, ngược lại anh lại không nỡ để em rời đi." Lần này Kiều Phong rốt cuộc cũng thành thật đối mặt với tiếng lòng của mình, nói ra cảm giác thật sự của mình.
Tiêu Mộc Diên hơi bất ngờ, lại có thể nghe được những lời nói từ tận tâm can của anh như thế, hơi kích động: “Anh nghiêm túc sao? Anh không nỡ?"
Vốn cho rằng anh chỉ là đùa giỡn, nhưng không ngờ Kiều Phong lại cực kì xác thực mạnh mẽ gật đầu với mình, cô cảm thấy cả trái tim mình cũng sắp bật ra ngoài rồi.
"Trước anh cũng không biết, nhưng hôm nay trải qua một loạt chuyện, anh cũng biết được lòng mình rồi. Trước đây, anh vẫn không biết chính mình nghĩ gì. Trước đó anh vừa thấy em là giận rồi, nên anh liền không muốn nhìn thấy em nữa, dù sao thì cũng có một loại tức giận vô hình."
"Anh không phải không muốn nhìn thấy em, mà vì mỗi lần thấy em, anh không thể nào khống chế cảm xúc của mình, có cảm giác muốn phát điên khi cảm thấy cả người mình như không thuộc về mình vậy."
Nghe những lời tự trách mình của Kiều Phong, không biết sao, nhưng Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy rất vui, bởi vì anh rốt cuộc lựa chọn thẳng thắn với mình rồi. Hơn nữa anh nói ra những lời này, rõ ràng chính là biểu hiện của việc quan tâm mình.
Cùng lúc đó, Tiêu Mộc Diên rất mong đợi câu nói tiếp theo của Kiều Phong, nhưng mà viện trưởng lại chạy tới: “Không ổn rồi. Tâm trạng của ŧıểυ Đào mất khống chế, vừa nói muốn gọi cậu qua."
Vào lúc này, trong phòng ŧıểυ Đào vang lên giọng nói đùng đùng.
Vì thế bọn họ cũng không có cách nào để nói tiếp, thế nên Kiều Phong không để ý gì mà đi tới. Nhìn bóng dáng rời đi của anh, thật ra trong lòng Tiêu Mộc Diên rất đau, nhưng cô biết những biểu hiện này đều là về tình về lí cả, bởi vì ŧıểυ Đào thật sự là một cô gái tốt, không nên để chuyện tình của họ làm cho ŧıểυ Đào bị tổn thương chút gì. Vì thế, cô cũng vội vàng đi tới.
Lúc Kiều Phong tới, thấy ŧıểυ Đào cực kì kích động đập đồ lung lung.
"ŧıểυ Đào, em đang làm gì đấy?"
"Các người mau để tôi đi ra, tôi phải tìm được Phong!" Lúc ŧıểυ Đào thấy được Kiều Phong, lập tức tỉnh táo lại, trực tiếp đi tới ôm lấy anh.
"Em cho rằng anh không cần em nữa. Anh có biết lúc vừa mở mắt nhưng không thấy anh bên cạnh em, em rất sốt ruột, em thật sự sợ anh không cần em."
"Em đứa ngốc này đang nói bậy gì đấy?" Kiều Phong rất đau lòng cô.
"Em không nói bậy, có phải anh vừa đi tìm ả không? Có phải anh thay lòng đổi dạ yêu ả rồi không?"
Thật ra thì vào lúc này, Kiều Phong mới biết tình cảm thật sự của mình, thì ra cái anh cho là ghét, thật ra lại là thích. Anh vốn tưởng rằng anh có thể lí trí thích một người, nhưng mà anh sai rồi, những thứ kích động ngoài lại kia, mới là biểu hiện khi yêu một người,
"ŧıểυ Đào, anh có chuyện muốn nói với em." Thật ra thì cho đến bây giờ, anh đối với cô ta cũng không có tình yêu nam nữ, chỉ có cái gọi là anh em, cho đến giờ anh cũng chỉ xem cô ta như một cô em gái thôi.
Hơn nữa chuyện tình cảm, đau dài không bằng đau ngắn, anh cảm thấy mình cần phải nói rõ với ŧıểυ Đào, không nên để cô ta tiếp tục hiểu lầm như vậy được.
"Em không nghe, em không nghe, anh nhất định muốn chia tay với em!"
Chia tay?
Kiều Phong đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ hình như đến bây giờ vẫn chưa ở bên nhau, ít nhất bây giờ anh cho là vậy. Cho đến bây giờ hai người họ vẫn không có những động tác thân mật, tuy rằng anh vẫn luôn cưng chiều cô, nhưng đó hoàn toàn là loại cảm giác xem cô như em gái. Cảm giác đối với Tiêu Mộc Diên là hoàn toàn khác.
Vì thế lúc này anh biết rõ nội tâm của mình, người anh thích chính là Tiêu Mộc Diên. Tuy rằng không biết trên người người phụ nữ đó có sự hấp dẫn nào. Hơn nữa thời gian quen biết rõ ràng là ngắn ngủi như thế.