"Người ta đều nói đàn ông ghen thì không còn lý trí. Cuối cùng bây giờ tôi cũng đã thấy." An Sâm khinh thường nhếch khóe miệng. Bởi vì anh ta thật không ngờ, Thịnh Trình Việt cũng có thể nói như vậy.
Chẳng lẽ tôi nói sai. Hai người sao rồi?" Thịnh Trình Việt nhăn lông mày.
"Bây giờ anh vẫn không biết sao? Vợ anh giờ đang trong loại tình huống tốt rồi. Bây giờ, mỗi giây mỗi phút cô ấy đều trong trạng thái vô cùng lo sợ. Mỗi ngày đều dùng tay ôm đầu mình, miệng la hét không được động vào tôi. Anh có biết mỗi buổi tối cô ấy khổ sở như thế nào không? Hầu như mỗi ngày cô ấy đều dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ. Nếu không cô ấy sẽ ngồi ở đó la hét."
"Anh đừng ở đây bịa đặt lung tung, cô ấy muốn sống thì sống, muốn chết thì chết. Muốn sao thì cứ như thế đi, dù sao tôi cũng sẽ không để ý tới cô ấy. Anh cũng không nên xuất hiện ở chỗ này, bởi vì làm phiền tôi uống rượu, hậu quả cũng sẽ rất nghiêm trọng."
Sau khi nói xong những lời này, Thịnh Trình Việt liền bước về một phía khác, sau đó lại trái ôm phải ấp người đẹp. Hung hăng hôn khắp má hai cô gái kia.
Người đàn ông này thật là điên rồ, thật không ngờ ngay cả vợ mình mà anh cũng không để ý.
Ngay lúc này điện thoại An Sâm đột nhiên vang lên.
Lúc anh ta nghe điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng nói sốt ruột.
"Không xong rồi, Tiêu Mộc Diên không cẩn thận uống một lượng thuốc ngủ lớn, giờ đang trong tình trạng hôn mê."
Sau khi nghe xong, An Sâm lập tức tiến tới, kéo tay Thịnh Trình Việt: "Anh không nên lưu luyến quán rượu mà quên về. Anh có biết Tiêu Mộc Diên đã xảy ra chuyện rồi không? Cô ấy đã không cẩn thận uống một lượng thuốc ngủ lớn, lập tức đi theo tôi tới gặp cô ấy."
"Ở đây âm nhạc to tôi không nghe thấy anh nói gì." Thịnh Trình Việt lại giả vờ không nghe thấy An Sâm nói gì. Anh lại quay sang ôm cô gái bên cạnh.
Lúc này An Sâm không có nhiều thời gian, lập tức chạy tới bệnh viện.
An Sâm ở bên ngoài phòng phẫu thuật đi tới đi lui: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
Anh ta chỉ rời khỏi một chút mà thôi, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?
"Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì." Những người giúp việc kia cũng không khỏi sốt ruột.
Cuối cùng bác sĩ cũng ra khỏi phòng phẫu thuật. An Sâm lập tức tiến tới hỏi: "Bác sĩ, cô ấy có xảy ra chuyện gì không?"
"Người bệnh nuốt một lượng lớn thuốc ngủ, nhưng chúng tôi đã rửa sạch dạ dày cho cô ấy. Bây giờ đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm."
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô nằm trên giường bệnh, anh ta thật sự rất đau lòng.
Sao đột nhiên cô ấy lại uống nhiều thuốc ngủ như vậy?
An Sâm gọi người giúp việc tới, thẩm vấn qua. Người giúp việc thành thật khai báo, nói An Tiêu có đến thăm Tiêu Mộc Diên. Vậy chuyện tiếp theo không cần nói nữa, chắc chắn là anh ta đã giở trò quỷ gì rồi.
Vì vậy anh ta liền lập tức cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của An Tiêu.
Rốt cuộc mày muốn làm gì?" An Sâm nổi giận hung hăng hỏi tội.
"Anh hai, anh mang tin vui tới cho tôi sao? Người phụ nữ kia chưa chết sao?" An Tiêu đùa cợt nói.
"Chuyện này không cần mày xen vào." An Sâm tức giận ngút trời.
"Nghe giọng điệu này của anh, nói cách khác cô ấy vẫn chưa chết. Anh hai, anh không nên trách tôi. Đây đều do ba ra lệnh, tôi không thể không làm theo."
"Mày nói láo." An Sâm lớn tiếng hét lên.
"Anh hai, anh cảm thấy tôi có cần thiết phải nói dối anh không? Từ nhỏ tới lớn, tôi đều nói một không nói hai. Tuy nhiên từ đầu tới cuối tôi và anh đều đối trọi gay gắt, nhưng... Tôi không cần phải nói dối anh mấy thứ này. Anh cũng biết nếu ba muốn đưa một người vào chỗ chết là chuyện quá dễ dàng."
"Mày dám gặp cô ấy lần nữa, tao cam đoan sẽ để mày chết rất khó coi." An Sâm gào lên.
“Anh hai, có phải anh bị hồ đồ rồi hay không? Tôi và anh mới là quan hệ máu mủ, anh và cô ấy không thân chẳng quen. Rốt cuộc cô ấy có cái gì tốt, đáng để anh vì cô ấy mà trở nên như thế này. Nếu ba biết cô ấy còn chưa chết, khẳng định lại phái người khác đi xử lý.” An Tiêu cố ý khiêu khích nói.
“Đừng ở đây đe dọa người khác, tao sẽ không tin những lời nói này của mày. Sao ba có thể làm chuyện như vậy."
“Anh hai, anh quá ngây thơ rồi. Bình thường anh rất thông minh, sao sau khi gặp người phụ nữ này, tôi cảm thấy đầu óc của anh giống như ngắn hơn rất nhiều. Ba đã sớm nhìn trúng tài hoa của anh, muốn anh kế thừa sự nghiệp của ông ta. Hiện tại người phụ nữ này trở thành chướng ngại vật trên đường thành công của anh. Sao ông ta có thể không giúp ngươi diệt trừ tai hoạ này.” An Tiêu nói, đột nhiên lại chuyển sang một giọng điệu khác.
“Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh nghĩ biện pháp. Bởi vì bây giờ, ba đã chuẩn bị cho người tới bệnh viện kia, cho nên tôi khuyên anh tốt nhất là bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi bệnh viện. Nếu không ba chạy đến, hậu quả thật là không tưởng tượng nổi."
“Mày biết kỹ thuật nói láo của mày cao siêu đến cỡ nào không? Tao suýt nữa đã tin lời mày nói.” An Sâm đột nhiên kịp phản ứng, ba rất thoáng đối với việc yêu đương phải phép của anh ta. Sao có thể làm như vậy đối với người mình thương yêu.
Như vậy cũng chỉ còn lại một khả năng, đó chính là tên quỷ An Tiêu này đang giở trò quỷ.
“Tao đồng ý đưa hết tất cả đồ vật đều cho mày. Mày còn muốn như thế nào?” Anh ta chỉ muốn người phụ nữ này vĩnh viễn ở bên cạnh mình mà thôi, chẳng lẽ khó khăn như vậy sao?
“Không nghĩ tới anh vẫn còn lý trí như vậy. Bộ phận này mà vẫn có thể vạch trần tôi nói dối. Chuyện kia coi như đã xong, một khoảng thời gian nữa tôi lại đi tìm anh."
Nói xong anh ta liền vội vàng tắt điện thoại.
An Sâm có chút tức giận trừng mắt nhìn phía trước, nghiến răng nghiến lợi. Anh ta rất chán ghét sự bất lực của mình. Bởi vì đều do anh ta sơ sẩy, cho nên mới để Tiêu Mộc Diên biến thành bộ dạng như bây giờ.
Chỉ là chuyện cho tới bây giờ, anh ta không thể thoát khỏi đố kỵ. Tên quỷ An Tiêu này thật là nhiều trò gian trá. Trước kia, vì muốn đối phó với mình mà không từ thủ đoạn. Bây giờ biết tử huyệt của mình, lại làm nên chuyện càng thêm điên rồ. Lần này chỉ là thuốc ngủ mà thôi, ai biết lần tiếp theo sẽ là cái gì?
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Anh ta sẽ không gây rối dưới mắt ba, cho nên trong lòng anh ta liền đưa ra một quyết định lớn. Đó là mang theo Tiêu Mộc Diên về nhà họ An.