“Nguyệt Nguyệt, nghe lời đi con.” Lưu Mỹ cố gắng nháy mắt với Nguyệt Nguyệt.
“Cụ ơi, tại sao cụ lại hung dữ như vậy, lúc trước cụ nói sẽ không đánh con, thế nhưng lúc nãy cụ lại dùng tay gõ đầu con, con mặc kệ, con muốn ngủ cùng mẹ.” Nguyệt Nguyệt bất chấp tất cả, cứ ôm lấy chân Tiêu Mộc Diên.
Viễn Đan không nhịn được mở miệng nói: “Nguyệt Nguyệt, nếu như em không ngoan ngoãn lên giường ngủ, vậy thì anh sẽ bỏ một mình em ở trên hòn đảo này.”
Những lời này của cậu đã làm cho Nguyệt Nguyệt phải lập tức trừng mắt nhìn cậu ngay.
Lại là sự uy hiếp đáng ghét này. Thế nhưng nó vẫn luôn làm cho Nguyệt Nguyệt cảm thấy sợ hãi. Nếu như chỉ còn một mình cô bé ở trên hòn đảo to lớn như thế này, cô bé thật sự không dám nghĩ tiếp nữa…
Vì vậy cô bé vẫn ngoan ngoãn đi theo sau Thịnh Tuấn Hạo bước vào phòng. Chỉ có điều trước khi đi, cô bé cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Viễn Đan. Anh trai ác độc này cả ngày chỉ biết hăm dọa chính mình thôi.
Đợi đến khi bọn trẻ đã trở về phòng hết, trong phòng khách chỉ còn lại hai bà cháu.
Vào lúc này, Tiêu Mộc Diên mới dùng giọng điệu nặng nề mở miệng nói: “Thật ra lúc nãy bà đã nói đúng, con và anh ấy đã ly hôn rồi.”
Sự thật chắc như đóng cột này cứ như vậy được bày ra trước mắt.
Tiêu Mộc Diên thấy thế, vội vàng đứng dậy đỡ Lưu Mỹ, lo lắng hỏi: “Bà nɠɵạı, bà không sao chứ? Bà có cần đi tới bệnh viện khám xem thế nào không?”
“Con đừng lo lắng, người già đều như vậy, bà chỉ là trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được chuyện hai con đã ly hôn.” Lưu Mỹ thở hổn hển, một lát sau, bà mới nói với giọng điệu bình tĩnh.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Lưu Mỹ không sao, cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng vừa nghĩ tới những lời cô vừa nói, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
“Mau nói cho bà biết, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, rõ ràng hai con yêu thương nhau như vậy, yêu đến chết đi sống lại, làm cho bà già này cũng không nhìn nổi, sao có thể nói ly hôn là ly hôn chứ.” Lưu Mỹ thật sự không muốn tin vào sự thật này. Nhớ lúc đầu, vì muốn bảo vệ Tiêu Mộc Diên mà chuyện gì Thịnh Trình Việt cũng dám làm. Vì vậy, bà có thể chắc chắn rằng cậu ta thật lòng với Tiêu Mộc Diên.
“Bà nɠɵạı, bà không cần biết nhiều như vậy, bà chỉ cần biết con với anh ấy đã ly hôn là được rồi.” Bây giờ Tiêu Mộc Diên quyết tâm không muốn nói quá nhiều điều với bà.
Lưu Mỹ dùng tay vỗ nhẹ vào vào hai tay của Tiêu Mộc Diên: “Mộc Diên, có phải hai con đang giận nhau đúng không? Nghe lời khuyên của bà, mau đi làm hòa với cậu ấy đi, cậu ấy đối với bọn trẻ, đối với bà, đối với con đều tốt đến mức không thể diễn tả bằng lời.”
Tốt sao? Anh đã dẫn người phụ nữ khác vào ở trong nhà của bọn họ rồi. Bây giờ nghĩ tới điều này, trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn rất tức giận.
“Hai con là thật lòng yêu nhau, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà giận dỗi nhau.” Lưu Mỹ vẫn tiếp tục khuyên nhủ.
Thế nhưng trong mắt Tiêu Mộc Diên, Lưu Mỹ chính là một người có tài thuyết phục được Thịnh Trình Việt phái tới.
“Bà nɠɵạı, rốt cuộc anh ấy đã làm gì với bà? Tại sao bà phải nói đỡ anh ấy như thế, bà phải biết rằng, anh ấy là người đã đưa bà và bọn trẻ đến một nơi khỉ ho cò gáy này, con còn chưa tính sổ với anh ấy đó.” Tiêu Mộc Diên nghĩ tới điều này thì một bụng tức giận.
Ngược lại, cô nối liền toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây, cảm thấy Thịnh Trình Việt rất khác thường.
“Chuyện này con đã trách lầm nó rồi. Sở dĩ nó sắp xếp bà đến hòn đảo nhỏ này hoàn toàn là vì bà.” Lưu Mỹ dùng ánh mắt mơ màng nhìn về phía xa xa, nhẹ nhàng nói.
Tiêu Mộc Diên nghe thấy điều này thì kinh ngạc. Trên khuôn mặt nhỏ mơ hồ viết chữ không hiểu ý của Lưu Mỹ.
“Con phải biết rằng, khoảng thời gian trước, lúc bà bỏ nhà đi là vì muốn tìm một nơi giống như chốn tiên cảnh, tận hưởng những ngày tháng cuối đời của bà. Thế nhưng cuối cùng lại bị cấp dưới của nó bắt trở về. Sau đó bà mới biết rằng, bởi vì chuyện bà bỏ nhà đi mà con đã bị người xấu bắt cóc.” Lưu Mỹ nói một hơi dài.
Tiêu Mộc Diên hoàn toàn dựng ngược tai mình lên, tiếp tục lắng nghe.
“Vì vậy, bà đã đưa ra một yêu cầu, là bảo cậu ấy sắp xếp đưa bà đến một hòn đảo nhỏ, để cho bà hưởng thụ một cuộc sống bình yên. Có lẽ là cậu ấy sợ bà ở một mình quá cô đơn, cho nên đã để cho ba đứa nhỏ đi theo bà. Lúc đó bà cũng cảm thấy rất bất ngờ.” Lưu Mỹ nhìn Tiêu Mộc Diên, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền hậu.
Hóa ra tất cả những điều này đều là vì yêu cầu của bà nɠɵạı mình. Hình như cô đã hiểu lầm Thịnh Trình Việt rồi. Nhưng mà…
“Không đúng, nếu đúng là như vậy, tại sao anh ấy không nói cho con biết chỗ của bà chứ, luôn làm cho con phải lo lắng như vậy.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy, lúc nãy suýt chút nữa thì cô đã tha thứ cho Thịnh Trình Việt rồi.
“Chuyện này bà cũng đã hỏi cậu ấy rồi. Cậu ấy nói tất cả những việc này cũng đều vì cậu ấy muốn bảo vệ chúng ta. Hình như có người xấu muốn hãm hại chúng ta.” Sau khi Lưu Mỹ ngẫm nghĩ một lát, bà mới mở miệng nói.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe thấy những lời này, cô lập tức cúi đầu.
“Nhưng mà con với anh ấy đã thật sự ly hôn rồi, còn ký bản thỏa thuận ly hôn nữa.”
Lúc nói câu này, tim cô vẫn đau như vậy, cô vốn cho rằng mình đã thật sự buông tay rồi, nhưng thật ra Thịnh Trình Việt giống như một hạt giống tình yêu, đã sớm mọc rễ nảy mầm trong tim cô rồi. Vì vậy cô không nỡ bỏ anh.
“Bé ngốc, bản thỏa thuận ly hôn đó chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, con xé nó đi không phải là được rồi sao? Chỉ cần hai con thật lòng yêu nhau thì không cần phải sợ điều gì cả.” Lưu Mỹ nói với giọng điệu rất chắc chắn.
“Nhưng mà bây giờ đã không còn kịp nữa rồi.” Mặc dù Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy những lời Lưu Mỹ nói rất có lý.
“Tại sao?” Lưu Mỹ không hiểu.
Tiêu Mộc Diên hít sâu một hơi: “Không phải anh ấy đã đi rồi sao?”
“Ai bảo cậu ấy đã đi rồi?”
“Con không nhìn thấy bóng dáng của anh ấy, nếu không phải đã đi rồi vậy thì ở đâu chứ?” Bây giờ, Tiêu Mộc Diên chỉ cho rằng Lưu Mỹ đang nói đùa mà thôi.
“Nếu như cậu ấy đã đi thật rồi, vậy thì người đang đứng ngoài cửa kia là ai?” Lưu Mỹ cố ý cất cao giọng nói, chính là vì…
Muốn thu hút sự chú ý của Tiêu Mộc Diên.
Ở cửa?
Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu lên, men theo ánh mắt sáng rực của Lưu Mỹ nhìn qua đó, cô nhìn thấy một dáng người thon dài thẳng tắp đang đứng đó.
Đó chính là Thịnh Trình Việt, trong tay anh còn cầm một bó hoa hồng rất to. Anh nhìn cô bằng ánh mắt thắm thiết. Tim của Tiêu Mộc Diên lại bắt đầu đập thình thịch.
“Mộc Diên, anh đã từng nói rằng anh sẽ không rời xa em một lần nữa.”
Một câu này của Thịnh Trình Việt, đã làm cho tim của Tiêu Mộc Diên đập mạnh một lần nữa.
“Anh biết khoảng thời gian trước chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, đều do anh chọc em tức giận, bây giờ ở ngay đây, anh xin lỗi em một lần nữa, đồng thời, anh cũng muốn nói rõ với em. Anh rất thích em, anh không thể không có em.” Thịnh Trình Việt hét lớn.