“Có câu nói này của anh, em không sợ bất cứ điều gì nữa.” Thịnh Thảo An cảm thấy an toàn khi ở cạnh Triệu Dương.
Nhưng khi cô đang đi tới phòng khách thì lại nhìn thấy bóng của Cao Ngọc Mai và Nhi Nhi ở ngoài hành lang. Lẽ nào là do cô hoa mắt, hai người họ lại quay trở về. Hơn nữa, mấy ngày gần đây cô không nhìn thấy bóng dáng của mấy đứa trẻ đáng ghét cùng với bà lão hay càm ràm. Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả đều là trò của Thịnh Trình Việt. Anh ấy rốt cuộc định làm cái quái gì đây?
Nghĩ đến đây, Thịnh Thảo An liền kéo Triệu Dương lại hỏi: “Anh có biết dạo gần đây anh trai em đang có dự tính gì không?”
Triệu Dương lắc đầu.
Sau đó, Thịnh Thảo An và Triệu Dương theo Thịnh Trình Việt đến một bệnh viện cao cấp. Họ phải đi qua rất nhiều cửa mới có thể đi tới một phòng bệnh VVIP ở đây.
“Anh, anh rốt cuộc định đưa tụi em đi đâu?” Thịnh Thảo An tò mò hỏi.
Nhưng Thịnh Trình Việt từ đầu đến cuối đều không giải thích một lời nào.
Khi cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Thịnh Thảo An nhìn thấy ở trong phòng là mẹ Âu Liên. Cạnh đó là Thịnh Thắng đang đeo ống thở oxi nằm trên giường bệnh.
“Mẹ…” Lúc này Thịnh Thảo An mới nhận ra dường như từ sau khi ba cô xảy ra chuyện, cô chỉ một lòng muốn đi trả thù mà chưa quan tâm nhiều đến cảm xúc và suy nghĩ của mẹ.
Âu Liên ngồi lặng bên cạnh nhìn Thịnh Thắng đang nằm trên giường bệnh. Nhìn thấy Thịnh Thảo An, bà không kìm được liền đưa tay lên lau nước mắt: “Con gái, gần đây con đã đi đâu vậy…?”.
“Mẹ, đều là do con không tốt, chính con đã tận mắt nhìn thấy ba, ông ấy…nhảy lầu.”. Thịnh Thảo An cúi gằm mặt, ngập ngừng nói.
“Ba của con giờ đã trở thành người thực vật. Tỉ lệ hồi phục là rất thấp. Điều này làm sao có thể trách con được? Cũng phải, đều là do người vợ này không tốt.” Âu Liên không giấu được sự đau khổ, bà đau lòng nói.
Hai người cùng ôm nhau khóc.
“Những ngày tháng sau này, hãy ở lại đây.” Thịnh Trình Việt lên tiếng.
Nghe xong, mặt của Thịnh Thảo An toát lên đây vẻ nghi ngờ. Nhưng vừa nói xong Thịnh Trình Việt đã rời khỏi phòng bệnh.
Vốn dĩ Thịnh Thảo An định đuổi theo nhưng bị Triệu Dương giữ lại.
“Tại sao anh không để em đuổi theo anh ấy để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện?”
“Thịnh Thắng sau khi nhảy lầu đã được đưa đi cấp cứu nên giữ được tính mạng, Thịnh Trình Việt sau khi biết chuyện đã lập tức tuyên ba rằng ông ấy đã chết, đồng thời bí mật giấu ông ấy phòng bệnh vvip này. Thực chất tất cả đều là vì để bảo vệ ông ấy.”
Thịnh Thảo An liền ngây người, cô cảm thấy bản thân thật hồ đồ. Thì ra tất cả mọi thứ trời không hay, quỷ không biết này đều là do sự sắp xếp của Thịnh Trình Việt.
“Vì thế nên tạm thời em hãy ở lại đây.” Triệu Dương nói tiếp.
“Vậy còn anh?” Thịnh Thảo An lập tức ngẩng đầu lên hỏi Triệu Dương.
Triệu Dương liền xoa đầu Thảo An nói: “Em đúng là đồ ngốc, anh đương nhiên cũng sẽ ở lại đây để chăm sóc em.”
Nghe được câu nói của Triệu Dương, Thịnh Thảo An mới thở dài nhẹ nhõm. Mặc dù cô không biết Thịnh Trình Việt rốt cuộc đang có mưu tính gì, nhưng cô tin rằng mọi thứ rồi sẽ trở nên tốt hơn.
Tại biệt thự của Thịnh gia.
Cao Ngọc Mai ngồi trên ghế sô pha, trên giay giữ khư khư chiếc điện thoại, không ngừng nhìn về phía trước đầy lo lắng. Anh ấy đã đi lâu như vậy rồi mà ẫn chưa gọi về một cuộc điện thoại nào. Nhi Nhi ngồi bên cạnh Cao Ngọc Mai cũng cảm thấy mẹ mình có điều gì đó bất thường.
“Mẹ ơi, mẹ sao vậy ạ.?”
Lúc này, Cao Ngọc Mai mới dần dần lấy lại tinh thần, gượng cười: “Mẹ không sao.”
“Mẹ ơi, tại sao chúng ta không về tìm ba?” Nhi Nhi ngây ngô hỏi.
Nhưng câu nói ngây thơ ấy của Nhi Nhi đã vô tình động đến nỗi đau của Cao Ngọc Mai.
“Mấy ngày nay ba phải tăng ca, vì thế nên mẹ đưa con đến đây chơi đó.” Cao Ngọc Mai khó khăn lắm mới tìm được lí do để nói với Nhi Nhi.
Nhi Nhi buồn rầu nói: “Lúc đầu con nghĩ tới đây có thể tìm anh Tuấn Hạo để cùng chơi, nhưng không biết vì sao lại không thấy anh ấy.”
“Không sao, sau này nhất định sẽ còn có cơ hội.” Cao Ngọc Mai cười nói.
Nhi Nhi nghe xong liền trở nên hào hứng: “Mẹ ơi, ý của mẹ có phải là sau này chúng ta có thể ở lại đây không ạ?”
Cao Ngọc Mai run người. Cuối cùng cũng ngượng ngùng gật đầu.
Ở khách sạn.
Trương Bân Bân vội vã chạy vào phòng nghỉ ngơi của Tiêu Mộc Diên, hốt hoảng nắm lấy tay cô. Tiêu Mộc Diên thấy lạ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh ta…” Trương Bân Bân lại ngay lúc quan trọng không nói nên lời.
“Đến rồi”. Sau khi lấy một hơi thật sâu cô ấy mới có thể nói được.
Nhưng cùng lúc ấy, một bóng dáng cao to cũng xuất hiện trong phòng.
“Diên Diên, em cùng anh về nhà đi.” Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên với đôi mắt đầy tình cảm.
Trương Bân Bân kéo tay áo, vốn định bước đến mắng cho Thịnh Trình Việt một trận nhưng kết quả vừa tiến đến được mấy bước đã bị Thịnh Trình Việt lườm khiến cô không dám làm gì. Không ngờ tính khí của anh ta lúc đó có chút đáng sợ.
Tiêu Mộc Diên trong lòng có chút bồn chồn, trong đầu rất nhanh liền nghĩ đến tất cả những gì mà Thịnh Trình Việt đã đối xử với cô.
“Anh nên biết rõ rằng chúng ta đã li hôn rồi. Hơn nữa, chẳng phải hiện tại anh đã có người phụ nữ khác, không phải sao? Nếu như đã có người mới rồi tại sao lại còn đến tìm tôi? Cảm giác một chân đạp hai thuyền rất thú vị sao? Tiêu Mộc Diên nói
Nhớ đến hình ảnh hôm qua hai người bọn họ ôm ấp nhau, Tiêu Mộc Diên liền cảm thấy tức giận.
“Ngọc Mai không phải là người mà anh yêu, trong lòng anh chỉ có mình em thôi. Hơn nữa việc mà anh muốn làm ngay lúc này đây là đưa em trở về bên cạnh anh.” Thịnh Trình Việt nói rõ ràng với thái độ rất chân thành, thành khẩn.
Tiêu Mộc Diên tức giận quay mặt đi, cố ý không nhìn Thịnh Trình Việt.
“Suýt nữa thì tôi quên, thực chất hai người là trời sinh một cặp, tôi mới là kẻ thứ ba đến phá đám. Giờ tôi đã rút lui rồi, anh hà tất phải quay lại tìm tôi, nối lại tình xưa với tình cũ chẳng phải là chuyện đáng mừng hay sao?”
Tiêu Mộc Diên nói không ngừng. Không hiểu vì lí do gì, nhưng mỗi lần nghĩ tới Cao Ngọc Mai cô đều cảm thấy khó chịu. Vì thế cô mới nói ra những lời như vậy để chọc tức Thịnh Trình Việt.