“Anh ta đã đối xử với em như thế, em còn nhớ đến anh ta làm gì. Hôm nay người cứu em là anh. Vì em, anh sẵn sàng đánh cược cả mạng sống của mình, em đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy ư?” Đường Lực dùng sức nắm lấy cổ tay Tiêu Mộc Diên.
“Tôi biết, những thứ này coi như tôi nợ anh, tôi sẽ nghĩ cách trả lại anh phần ân tình này.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể áy náy cúi đầu, giọng nói của cô cũng trở nên nhỏ hơn.
“Anh không muốn em trả ơn gì cả, chỉ cần sau này em luôn ở bên cạnh anh là được.” Sau đó Đường Lực kéo Tiêu Mộc Diên đến bên giường, nhào đến người cô.
“Anh muốn làm gì thế?” Tiêu Mộc Diên trở nên hoảng sợ. Lúc này đây, ánh mắt của Đường Lực rất đáng sợ. Anh vốn dĩ là một người đàn ông phong độ, dịu dàng. Nhưng hiện tại, anh giống như đã biến thành một ác ma đói khát.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì tôi?”
Sắc mặt Đường Lực thay đổi, nói: “Em nói xem, anh muốn làm gì? Dù sao anh vẫn luôn muốn em cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh, anh đã dùng nhiều cách như vậy, nhưng em vẫn cố chấp, vậy thì anh chỉ có thể thử dùng một biện pháp khác.”
“Cái…gì?” Tiêu Mộc Diên nơm nớp lo sợ hỏi.
“Nếu như em vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, anh sẽ không khách sáo với em nữa. Cho dù anh không có được trái tim em, anh cũng muốn chiếm được cơ thể em.” Sau khi nói xong, Đường Lực vùi đầu vào cổ Tiêu Mộc Diên, dùng sức hôn lên.
Anh rất thích làn da vô cùng mịn màng của cô.
Tiêu Mộc Diên hoảng sợ giằng co, chân của cô không cẩn thận đụng vào bụng Đường Lực, cô nghĩ đến việc anh vì mình mà bị thương ở bụng, hơn nữa còn mất nhiều máu như thế, bây giờ chính cô lại đá vào vết thương của anh…
Thế nhưng nếu anh không làm ra những chuyện này với cô, cô sẽ không phản kháng.
Trên mặt Đường Lực không lộ ra vẻ đau đớn gì.
Tiêu Mộc Diên cho rằng mình không cẩn thận đụng vào miệng vết thương của anh, anh sẽ cảm thấy đau đớn mới đúng, cho nên hiện tại trên mặt cô đầy vẻ nghi hoặc.
“Em cho rằng, em vừa đá vào vết thương trên bụng anh à? Anh nói thật cho em biết nhé, thật ra anh không bị thương.” Đường Lực dùng tay nắm lấy cằm Tiêu Mộc Diên.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ anh đang diễn khổ nhục kế với tôi sao?” Tiêu Mộc Diên có cảm giác suy nghĩ của mình thật đúng là quá ngây thơ rồi.
Chẳng lẽ những thứ tận mắt nhìn thấy cũng không thể tin tưởng sao? Cô bỗng nhiên cảm thấy thế giới này càng lúc càng giả dối rồi!
“Anh chỉ muốn dùng cách này để khiến cho em chú ý mà thôi, nhưng anh không nghĩ tới em lại có dáng vẻ này. Anh đối xử tốt với em như thế, vậy mà em còn muốn rời khỏi anh. Sự kiên nhẫn của con người luôn là hữu hạn, nếu như không thể dùng phương thức nhẹ nhàng, vậy thì chỉ có thể dùng sang biện pháp cứng rắn.” Đường Lực cảm thấy mình đã quá nuông chiều Tiêu Mộc Diên.
“Anh không tin, anh chiếm được cơ thể của em, em còn không cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh!”
Tiêu Mộc Diên càng lúc càng cảm thấy sợ hãi.
“Không được! Anh không thể làm như thế với tôi!” Cô chỉ có thể hét lên.
“Bây giờ em còn muốn rời khỏi anh nữa không?” Đường Lực dùng dáng vẻ hùng hổ dọa người để hỏi cô.
Vào lúc này, Tiêu Mộc Diên chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, bởi vì cô không muốn phát sinh quan hệ với người đàn ông trước mặt này, mặc dù cô đã ly hôn với Thịnh Trình Việt, thế nhưng cô không nghĩ đến việc có một mối quan hệ tình cảm mới nhanh như thế.
“Cầu xin anh cho tôi thêm một ít thời gian, được không?” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể lập tức trở nên ngoan ngoãn, cô biết mình không thể đối cứng với người đàn ông trước mặt này. Bởi vì hiện tại anh giống như một con dã thú điên cuồng, không biết một giây sau, anh có thể làm ra loại chuyện gì.
Cho nên hiện tại cô nhất định phải giữ vững bình tĩnh, nếu không mọi chuyện sẽ càng lúc càng phát triển theo chiều hướng xấu.
“Em biết bây giờ mình nên làm như thế nào rồi chứ?”
Đối mặt với câu hỏi của Đường Lực, Tiêu Mộc Diên cảm thấy chính mình giống như một con thỏ trắng bị anh bắt làm tù binh, cô chỉ có thể gật đầu.
Tiêu Mộc Diên đột nhiên nhớ tới những gì Thịnh Thảo An đã nói ở trên sân thượng ngày hôm đó, cô nói Thịnh Thắng và Triệu Dương đã chết, hai người bọn họ bị Đường Lực hại chết.
Người như Đường Lực, anh thật đúng là có thể làm ra bất kỳ chuyện gì!
Không biết Đường Lực này sẽ còn làm ra bao nhiêu chuyện đáng sợ như thế nữa, thì ra anh làm tất cả mọi chuyện đều là vì muốn lừa gạt cô. Tiêu Mộc Diên cảm thấy chính mình thật sự quá ngây thơ rồi. Cô không nên tùy tiện tin tưởng Đường Lực, nhưng bây giờ nói gì đều đã muộn.
Hiện tại Tiêu Mộc Diên đã không cách nào trốn thoát khỏi nanh vuốt của anh.
“Tôi sẽ không rời khỏi nơi này nữa, anh có thể buông tôi ra không?” Tiêu Mộc Diên bày ra dáng vẻ ủy khuất, nói với Đường Lực.
“Những lời em nói là thật ư? Em không lừa tôi chứ?” Sau khi nghe thấy cô nói như thế, Đường Lực nhất thời cảm thấy hưng phấn, thế nhưng anh không quá tin tưởng, hỏi ngược lại cô.
“Tôi sẽ không lừa anh.”
Tiêu Mộc Diên nuốt nước miếng, chật vật nói.
Sau khi Đường Lực nghe xong, khóe miệng anh cong lên.
Tiêu Mộc Diên nhân lúc Đường Lực không chú ý, cô nhanh chóng đẩy anh, lập tức chạy ra khỏi phòng.
Cô không biết Đường Lực sẽ còn làm ra loại chuyện gì với mình, cho nên trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này.
Nơi này quá đáng sợ, nhất là người đàn ông kia!
Thế nhưng lúc Tiêu Mộc Diên muốn đi ra ngoài cửa, cô phát hiện, hai vệ sĩ lần trước đã chặn đường đi của cô lại một lần nữa xuất hiện.
Chẳng lẽ bây giờ cô phải dùng đến chiêu cũ ư?
Lúc Tiêu Mộc Diên chạy đến phòng khách, muốn cầm con dao sắc trên mặt bàn, Đường Lực đã nhanh chóng lao đến lấy con dao kia.
“Em cho rằng mình có thể uy hiếp anh giống như lần trước sao?”
Tiêu Mộc Diên không biết nên nói gì.
Một lần nữa, cô bị Đường Lực nhốt lại trong phòng.
“Anh nhanh thả tôi ra ngoài, anh không thể nhốt tôi như thế…” Tiêu Mộc Diên dùng sức đập cửa.
Mãi cho đến khi mệt mỏi, cô tựa người vào cửa.
Chẳng lẽ những ngày tiếp theo, cô đều bị Đường Lực giam lỏng ở chỗ này sao?
Thịnh Trình Việt, vì sao anh không đến cứu em?
Trước kia, khi cô gặp nguy hiểm, Thịnh Trình Việt đều rất lo lắng, hơn nữa anh sẽ nhanh chóng đến cứu cô, thế nhưng bây giờ thì sao? Hai người bọn họ đã ly hôn, cho nên anh sẽ không xuất hiện nữa.
Tiêu Mộc Diên đã nghĩ đến cái chết, thế nhưng cô lại nhớ đến bọn nhỏ, cho nên cô không nỡ chết. Nếu như cô chết đi, bọn nhỏ phải làm sao bây giờ? Bọn nhỏ nhất định sẽ cảm thấy đau khổ.
Cô không biết Đường Lực muốn làm gì, cô cảm thấy rất sợ hãi.
Cô hy vọng có người đến cứu mình.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Đường Lực mở cửa ra, sải bước đi vào.