Đường Lực không để bụng câu nói của Tiêu Mộc Diên.
“Tôi biết bây giờ em rất tôi. Nhưng tôi phải nói cho em hiểu, tôi nhất định sẽ không dễ dàng buông bỏ em.”
Những gì mà Đường Lực muốn có chưa từng có thứ gì là anh ta không có được. Tiêu Mộc Diên càng phản kháng, càng cho thấy cô rất ghét Đường Lực, nhưng anh ấy lại càng muốn đương đầu với thử thách này. Như vậy thì cuộc sống mới có ý nghĩa.
“Anh đúng là một tên khốn, tất cả những việc này đều là do anh với Thịnh Thắng bày ra đối phó với tôi.” Tiêu Mộc Diên giận giữ nhìn Đường Lực.
Đường Lực bình tĩnh giải thích: “Mộc Diên, em không nên nghĩ rằng anh giống như Thịnh Thắng. Tôi giao dịch với hắn cũng chỉ là vì cần thiết, không còn cách nào khác. Hơn nữa em phải cảm ơn tôi mới đúng, bởi tôi đã cíu em ra khỏi tay hắn.”
Tiêu Mộc Diên lạnh nhạt. Rõ ràng hai người bọn họ đều cùng một ruột với nhau, vậy mà anh ta có thể nói bản thân cao sang tới như vậy. Tiêu Mộc Diên trong lòng rất xem thường Đường Lực.
“Anh làm ơn đừng nói những điều đó với tôi. Đối với tôi hai người là một sự sỉ nhục” Tiêu Mộc Diên ngoảnh mặt đi bởi cô không muốn nhìn thầy Đường Lực,
“Xem ra lúc này em rất ghét anh.” “Đường Lực nói như rút ra được kết luận.
“Tôi không ghét anh. Bởi vì ghét loại người như anh chỉ lãng phí sức lực mà thôi.” Lúc này Mộc Diên chỉ mong muốn có thể sớm thoát khỏi nơi quỷ quái này. Người nhà chắc chắn đang rất lo lắng cho cô, cô nhất định phải nghĩ ra cách thoát khỏi đây.
Nhìn sự đối đáp lanh lợi của ŧıểυ Diên, Đường Lực lại cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái. Thì ra cảm giác thích một người là như vậy, từng hành động của đối phương đều đẹp đến lạ thường. Tiêu Mộc Diên nhìn quanh, cô chú ý thấy Đường Lực dường như đang suy ngẫm điều gì đó, cô liền cúi xuống, chuẩn bị lách qua anh ta để rời khỏi. Kết quả lại bị Đường Lực bắt lại. Tiêu Mộc Diên liền kêu lên: “Tên khốn nạn, anh rốt cuộc định làm gì hả?”
“Tôi muốn giữ em lại bên cạnh mình.” Đường Lực chân thành nói.
Tiêu Mộc Diên lại không như vậy, cô thẳng thừng nói: “Tôi không biết anh đang nói linh tinh cái gì hết, dù sao thì tôi cũng không muốn nghe.” Vừa nói, Mộc Diên vừa cố gắng giãy giụa, nhưng Đường Lực kiên quyết không buông tay cô ra. Tiêu Mộc Diên bỗng trở nên lo lắng, cô không nghĩ nhiều liền cắn vào tay Đường Lực. Mộc Diêu dùng hết sức lực của mình để cắn thật mạnh vào tay của Đường Lực, nhưng anh ta vẫn không hề hấn gì, kiên quyết không buông tay.
Tên này bị tâm thần sao? Hay là muốn ngược đãi bản thân?
“Anh….” Tiêu Mộc Diên cắn không nổi nữa, đành phải bỏ tay Đường Lực ra.
“Em sợ làm anh đau phải không?” Khi Đường Lực hỏi câu ấy, Tiêu Mộc Diên như muốn ngất đi luôn. Làm sao cô ấy có thể gặp một tên kì cục như vậy? Rõ ràng anh ta rất bình thường khi ở trước mặt người khác, tại sao khi ở trước cô ấy lại trở nên yếu đuối như vậy?
“Coi như tôi xin anh, anh tha cho tôi, làm ơn buông tay tôi ra.” Tiêu Mộc Diên không biết nên làm gì nên đành cầu xin Đường Lực.
Đường Lực nhìn Mộc Diên nói: “Không phải là không thể cho em rời khỏi đây.”
Nghe vậy hai mắt Tiêu Mộc Diên sáng bừng lên, vì dường như cô vừa có chút tia hy vọng.
“Nhưng tôi có một điều kiện”. Nghe đến đây, Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy có chút thất vọng, bởi cô biết việc này sẽ chẳng dễ dàng gì.
“Thứ nhất, tôi sẽ không phóng hỏa giết người. Thứ hai, tôi sẽ không làm những việc phản bội gia đình mình.” Bất luận như thế nào, Mộc Diên cũng sẽ không làm trái nguyên tắc của bản thân.
“Em yên tâm, việc mà tôi muốn em làm rất đơn giản.” Đường Lực điềm tĩnh nói.
Mộc Diên nửa tin nửa không: “Vậy rốt cuộc điều kiện của anh là gì?”
“Em chỉ cần kí vào bản hợp đồng này.” Đường Lực chỉ vào hợp đồng đặt trên tủ đầu giường.
“Hợp đồng?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy kì lạ. Cô không biết rằng rốt cuộc anh ta muốn gì, có lẽ nó cũng nằm trong kế hoạch của anh ta, cứu Mộc Diên thoát khỏi tay của Thịnh Thắng chỉ vì một phần hợp đồng, đây là chuyện không đời nào. Đến trẻ ba tuổi cũng không thể tin được việc này.
“Chẳng phải lúc nãy anh đã nói rõ với em rồi sao? Mục đích chính của anh là em.” Đường Lực nhấn mạnh với Mộc Diên.
“Chỉ cần tôi kí vào hợp đồng này là tôi có thể rời khỏi đây, phải không?” Tiêu Mộc Diên cẩn thận hỏi lại một lần nữa.
Đường Lực gật đầu.
Tiêu Mộc Diên lại hỏi: “Nội dung của bản hợp đồng này là gì?”. Mộc Diên biết chắc rằng bản hợp đồng này có vấn đề.
“Em tự qua đó xem rồi em sẽ biết.” Lúc này, Đường Lực liền buông tay Mộc Diên. Mộc Diên xoa nhẹ cổ tay, rồi đi đến bên đầu giường cầm hợp đồng lên xem. Mặc dù thấy rất kì lạ nhưng đây chỉ là một bản hợp đồng bình thường. Hơn nữa đây chính là bản hợp đồng anh ta mang đến công ty trước đó. Anh ta luôn để việc kí kết bản hợp đồng này trong lòng sao? Vì thế anh ta tìm đủ mọi cách, dùng phương thức này để kí hợp đồng với mình.
Tiêu Mộc Diên càng nghĩ càng thấy không đúng, cô xem lướt qua toàn bộ nội dung của bản hợp đồng, dường như đây quả thật là một bản hợp đồng bình thường, giống như bao bản hợp đồng khác. Hơn nữa, nội dung viết trên đó đều là liên quan đến công việc thương mại. Một điểm điên dồ nhất là điều kiện đi kèm, không những yêu cầu mỗi tuần đều phải tổ chức họp một lần theo hạng mục hợp tác mà còn chỉ rõ là Tiêu Mộc Diên bắt buộc phải có mặt ở cuộc họp. Quả là có âm mưu gì đó. Nhưng những buổi họp đối với Mộc Diên không phải là vấn đề gì quá lớn. Nếu như kí kết hợp đồng có thể rời khỏi đây thì cũng không hẳn là điều xấu. Bởi hợp tác với Đường Lực có thể đẩy mạnh sự phát triển của công ty, đồng thời cũng có thể giúp bản thân học được nhiều thứ hơn, có thể nói là một công đôi việc.
“Mộc Diên, em nghĩ xong chưa?” Nhìn thấy Mộc Diên trầm tư suy nghĩ, Đường Lực tò mò hỏi.
Nghe Đường Lực hỏi, Tiêu Mộc Diên khó chịu: “Tôi cảnh cáo anh, sau này anh không được phép gọi tôi như vậy. Hơn nữa, mối quan hệ của chúng ta chỉ là hợp tác làm ăn. Tôi hi vọng anh nói được làm được.”
Nói rồi Tiêu Mộc Diên liền kí tên vào bản hợp đồng.
“Bây giờ thì anh có thể cho tôi đi rồi chứ?” Cô đưa bản đồng cho Đường Lực xem. Anh ta xem xong liền vui vẻ gật đầu.
“Tôi đã làm theo điều kiện của anh rồi, anh để tôi đi được rồi chứ.” Tiêu Mộc Diên nói. Đường Lực không ngăn cản gì.