“Em phát hiện miệng anh càng ngày càng dẻo đấy.” Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên vẫn cảm thấy có chút ảo não, nhưng anh trêu cô như vậy, làmbầu không khí vui vẻ hẳn lên.
Ở biệt thự.
Lâm Phong đưa Lưu Mỹ trở về.
Mấy đứa nhóc cả đêm ngủ không ngon vừa nhìn thấy Lưu Mỹ trở về thì vô cùng hưng phấn chạy ra.
“Cụ nɠɵạı, là tại con không ngoan, cụ cuối cùng cũng về rồi.” Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa khóc.
Lưu Mỹ vội vàng lau nước mắt cho cô bé: “Được rồi, đừng khóc nữa, chẳng phải bây giờ cụ nɠɵạı đã khỏe rồi sao?”
“Cụ nɠɵạı, chúng connhờ thím Lưuchuẩn bị rất nhiều đồ ăn, cụ ăn nhiều đồ bổ một chút, như vậy sẽ không bị bệnh nữa.” Viễn Đan vô cùng chu đáo nói.
“Sau này sẽ không làm cụ nɠɵạı tức giận nữa.” Thịnh Tuấn Hạo bổ sung thêm một câu.
Lưu Mỹ nghe mấy đứa nhỏ mỗi đứa một câu, trong lòng cảm thấy rất vui, bà thật sự không nên tức giận với mấy đứa nhỏ này. Hơn nữa những gì mấy đứa nhỏ làm cứ quên đi thì cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là bà quá nhỏ mọn mà thôi.
“Không phải Nguyệt Nguyệt muốn đi khu vui chơi sao? Vậy bây giờ chúng ta đi khu vui chơi nhé.” Lưu Mỹ vẫn còn nhớ lời hứa với mấy đứa nhỏ!
“Dạ, con vẫn muốn đi khu vui chơi.” Nguyệt Nguyệt bây giờ chỉ cần nghe đến ‘khu vui chơi’ cả người đều vui sướиɠ nhảy cẫng lên.
Lưu Mỹ cũng cười không khép được miệng, đứa nhóc này sao lại ham chơi như vậy? Nhưng ham chơi chính là bản tính của trẻ con, bà quyết định sẽ đưa mấy đứa nhóc ra ngoài chơi một chuyến, đặt mọi chuyện phiền não ra phía sau.
“Nhưng bây giờ sức khỏe của cụ nɠɵạı không tốt, hôm nay chúng ta không đi được.” Viễn Đan lúc này mở miệng ngăn lại.
Lúc này, Thịnh Tuấn Hạo cũng mở lời: “Đúng vậy, con đồng ý với Viễn Đan.”
Nguyệt Nguyệt vốn vẫn không vui chu môi ra, nhưng nghĩ kĩ lại lời của Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo vô cùng có lý, cho nên cũng không nói nữa.
Nghe mấy đứa nhóc lo lắng cho mình, Lưu Mỹ cảm thấy thật sự quá hạnh phúc rồi. Bà trước đây đang yên đang lành sao lại tức giận với mấy đứa nhóc này chứ? Đúng là có phúc mà không biết hưởng.
“Được rồi, sức khỏe của cụ tốt hơn rồi, chỉ là làm một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, đã sớm bình phục rồi, cho nên chúng ta vẫn có thể ra ngoài chơi.” Lưu Mỹ vẫn nhìn thấy chút hơi thất vọng trên gương mặt của Nguyệt Nguyệt.
“Không được. Chúng con phải đảm bảo sự an toàn cho cụ nɠɵạı, hôm nay cụphải ở trong nhà nghỉ ngơi, chúng consẽ đợi khi nào cụkhỏe hẳn thì đi khu vui chơi sau.” Viễn Đan làm chủ đại cục.
Lưu Mỹ bị khí thế của Viễn Đan làm kinh ngạc, vì từng hành vi cử chi hiện tại của cậu bé thật sự rất giống với Thịnh Trình Việt, quả nhiên là cha nào con nấy.
“Được rồi. Vậy thì nghe lời mấy đứa.” Lưu Mỹ cảm thấy, chỉ cần có thể ở bên cạnh mấy đứa nhóc, là bà đã thấy mãn nguyện rồi. Dù sao mấy đứa nhóc đều tốt với bà, hơn nữa còn rất hiếu thuận. Nhưng bà vẫn phải an ủi Nguyệt Nguyệt một chút: “Nguyệt Nguyệt, lần sau cụ sẽ dẫn con đi khu vui chơi nhé!”
Lúc này Thịnh Thảo An đi xuống lầu, cô đã sớm nghe thấy âm thanh từ phòng khách rồi, nhưng cô không ngờ là Lưu Mỹ đã tỉnh lại, còn xuất viện về nhà rồi.
“Cô ơi, cô muốn đi đâu thế?” Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Thịnh Thảo An đi về phía cửa, không nhịn được liền gọi một tiếng.
“Cô phải đi quay phim rồi.” Thịnh Thảo An vốn dĩ không muốn có chút tiếp xúc nào với Lưu Mỹ, cho nên mới không chào mấy đứa nhóc, không ngờ Nguyệt Nguyệt lại gọi cô lại, cho nên cô chỉ có thể quay đầu nói một câu.
Nhưng lại nghe thấy Lưu Mỹ nói: “Đi đường cẩn thận.”
“Dạ?”
Thịnh Thảo An lúc đi ra cửa suýt thì ngã, bà lão này thật sự thay đổi tính tình rồi sao? Lẽ nào bị bệnh có thể làm thay đổi tính cách một người sao? Nhưng dáng vẻ này nghĩa là sau này côkhông cần nghe bà lão này lải nhải nữa sao.
Chỉ là cô đột nhiên nhớ tới những lời đa͙σ diễn Lý nói với mình.
Nguyệt Nguyệt rất thích diễn xuất, cho nên cô không cần thuyết phục, nhưng mà cô bây giờ phải nghĩ xem, phải dùng cách gì để có thể khiến Viễn Đan thích diễn xuất? Vì đa͙σ diễn đã nhìn trúng cậu bé rồi.
Thế là Thịnh Thảo An liền quay lại, quỳ xuống, nói với Viễn Đan: “Viễn Đan, cô có một chuyện muốn nhờ con giúp.” Sau đó ra sức nháy mắt với cậu bé, giống như là làm nũng.
Lưu Mỹ có chút mơ hồ, nhưng đồng thời cũng không biết tại sao.
Mọi người đều nhìn Thịnh Thảo An một cách kỳ lạ, nhưng Viễn Đan lại nhìn thấu tâm tư của cô.
“Cô không cần nói giúp đa͙σ diễn Lý đâu, con không có hứng thú với diễn xuất? Cô đi sớm về sớm nhé.” Viễn Đan nói thẳng, cậu không có chút hứng thú nào với giới nghệ sĩ và chuyện diễn xuất, cái thế giới phức tạp như vậy cậu vào làm gì?
Thịnh Thảo An vô cùng kinh ngạc, cậu nhóc có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, cô không cách nào che giấu.
“Vậy được thôi, con cứ nghĩ đi, thay đổi ý kiến thì nói với cô.” Thịnh Thảo An bây giờ phải đến phim trường, nên cũng không nói nhiều nữa.
Sau đó cô vội vàng đến phim trường quay phim.
Nhân viên giúp cô trang điểm.
Thịnh Thảo An nhìn một chút, lúc chuẩn bị quay phim, hôm qua lúc cô đến đâykhông gặp nam chính, hình như hôm nay nam chính có đến quay.
Sau khi trang điểm, cô mới biếtngười đóng vai nam chính là Triệu Dương. Thế giới này thật quá nhỏ bé, cô lại có thể gặp anh trong tình cảnh này.
“Không ngờ lại là anh.” Thịnh Thảo An thực ra không muốn gặp anh ta.
“Tôi thật không biết mắt nhìn người của đa͙σ diễn thế nào nữa, lại chọn anh làm nam chính.” Thịnh Thảo An nói xong thì nghĩ tới đoàn đa͙σ diễn có cả Đường Lực, cô bây giờ rất ngưỡng mộ người đàn ông này.
Cô vừa nói xong thì liền cảm thấy hối hận. Nhưng không ngờ cô vừa quay người thì đã nhìn thấy Đường Lực.
Thật sự là gặp mặt trực tiếp,sao lại có chuyện trùng hợp như vậy nhỉ? Cô bây giờ chỉ muốn đào lỗ trốn.
“Anh..” Thịnh Thảo An bây giờ nói lắp rồi, Đường Lực sẽ không vì vậy mà tức giận với cô chứ, cô sẽ không bị mất vai nữ chính đấy chứ? Chỉ là không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện ở phim trường.
Triệu Dương ngược lại bật cười, anh cũng không ngờ lại gặp chuyện như vậy ở đây.