Tiêu Mộc Diên vừa cảm thấy hạnh phúc vừa không còn gì để nói.
Một giây sau, Tiêu Mộc Diên lại không biết vì sao mình bị nhét vào trong máy bay. Người này đúng là bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều chuẩn bị máy bay riêng sao?
Hơn nữa còn có phi công chuyên lái máy bay riêng nữa đấy. Cô đúng là không biết nên nói anh thế nào mới phải.
“Vậy thì bây giờ chúng ta đi luôn đi. Em muốn đi Maldives hay là đi Cáp Nhĩ Tân? Em cứ chọn nơi đến là được.” Ngược lại trong lòng Thịnh Trình Việt lại suy nghĩ chỉ cần có thể ở bên cạnh Diên Diên, anh đi đâu cũng được.
Tiêu Mộc Diên hơi cắn môi suy nghĩ. Nhưng không ngờ động tác này trong mắt Thịnh Trình Việt lại vô cùng mê hoặc. Người phụ nữ đáng chết này tại sao mỗi phút mỗi giây đều giống như đang đốt lửa trên người anh vậy?
Anh thực sự nhịn không được, nặng nề hôn lên môi cô. Anh cũng chẳng quan tâm nơi này là đang ở trên máy bay. Tiêu Mộc Diên hơi xấu hổ, thẹn thùng nói: “Phía trước...có người...”
“Đừng lo lắng, nó sẽ tự động che lại.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa hôn Tiêu Mộc Diên. Tay của anh cũng không rảnh rỗi, trực tiếp luồn vào trong quần áo của cô.
“Ừm...” Trong miệng Tiêu Mộc Diên lại phát ra tiếng kêu rêи ɾỉ kia.
Tiếng kêu này đối với Thịnh Trình Việt mà nói không thể nghi ngờ chính là một sự mê hoặc chết người.
“Này, anh bình tĩnh đi.” Tiêu Mộc Diên đúng là không muốn Thịnh Trình Việt bộc phát thú tính trên máy bay.
Cuối cùng Thịnh Trình Việt vẫn nghe lời Tiêu Mộc Diên, chỉ là yên lặng nắm tay cô, không tiếp tục tùy ý làm bậy trên người cô nữa.
Rốt cuộc Tiêu Mộc Diên cũng có thể thở ra một hơi.
Cô phải cố gắng nghĩ cách trị Thịnh Trình Việt mới được, không thể cứ bị anh nắm mũi dắt đi như thế mãi được.
Nhưng cô chỉ dám suy nghĩ mà thôi, giống như không gì có thể đấu lại Thịnh Trình Việt này. Bởi vì hình như mỗi lần anh đối phó với mình đều đã chuẩn bị sẵn rất nhiều kế hoạch. Cô cứ mãi suy nghĩ đến độ mệt mỏi dựa vào lòng anh, cũng không biết rốt cuộc trạm kế tiếp bọn họ sẽ bay tới nơi nào.
“Vậy bây giờ chúng ta bỏ hết công việc và mặc kệ mấy đứa nhỏ sao?” Thật ra trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn còn rất do dự. Nhưng những lời nói kia của Thịnh Trình Việt đã quét sạch tất cả lo lắng kia của cô.
“Em không cần lo lắng, tất cả mọi thứ cứ để anh lo.”
Tiêu Mộc Diên nhìn anh, yên lặng gật đầu.
Cô nhìn thấy máy bay xung quanh trên bầu trời của một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, xem ra nơi này chắc hẳn là một hoang đảo của trung tâm nước.
Không nghĩ tới người này thật sực có bản lĩnh.
Giây phút khi máy bay vững vàng đáp xuống, cô lại phát hiện được một biệt thự xa hoa đứng sừng sững trên đỉnh núi, hơn nữa biệt thự kia lại trang trí xa hoa giống như phong cách cổ của Châu Âu.
Cô thực sự là không nghĩ tới nơi hẻo lánh như hòn đảo này lại có một biệt thự đẹp đến thế. Tiêu Mộc Diên nhìn thấy cũng nhịn không được hơi kích động, chỉ có điều cô biết mọi thứ ở đây chắc hẳn đều là do Thịnh Trình Việt giở trò quỷ.
Anh đúng là thần thông quảng đại, chắc hẳn không có chuyện gì có thể làm khó được anh. Xây một tòa biệt thự trên đảo nhỏ này, chắc hẳn đối với anh mà nói chỉ là dễ như ăn cháo mà thôi.
“Lúc nào thì anh bắt đầu chuẩn bị?” Tiêu Mộc Diên vẫn nhịn không được tính tò mò của mình.
“Đó là khi anh muốn tìm một chỗ nghỉ dưỡng với em, anh đã nghĩ tới chỗ này. Vì vậy anh đã bảo bọn họ đẩy nhanh tốc độ, làm cho xong chỗ này để tiện cho chúng ta trải qua thế giới của hai người.”
Thịnh Trình Việt bình tĩnh nói giống như đang nói tối nay ăn gì.
Có điều nếu như nói đẩy nhanh tốc độ vậy phải nhanh đến cỡ nào? Tiêu Mộc Diên cảm thấy nếu như đã đẩy nhanh tốc độ thì lúc kết thúc một đoạn này chắc chắc là một chuyện rất khó.
Sau khi máy bay hạ cánh, hai người bọn họ bước xuống máy bay xong, người phi công kia vội lái máy bay rời đi, lúc này Tiêu Mộc Diên nhìn điện thoại di động của mình mới phát hiện nơi này lại không có tín hiệu.
“Tại sao ở đây lại không có tín hiệu? Vậy chúng ta làm thế nào để thông báo cho máy bay tới đón chúng ta trở về?” Tiêu Mộc Diên ý thức được vấn đề này hỏi.
Cô thật sự rất sợ, Thịnh Trình Việt sẽ không nghĩ tới những thủ đoạn này để nhốt hai người ở trái đất, bởi vì cô biết Thịnh Trình Việt rất ít khi trải qua thế giới hai người với mình.
“Vấn đề này em không cần lo lắng, em chỉ cần phụ trách chơi thật vui với anh là được, những chuyện khác em đừng nghĩ nhiều.” Thịnh Trình Việt lập tức ôm Tiêu Mộc Diên đi về phía biệt thự.
“Anh thả em xuống đi, mỗi lần anh đều ôm em.” Tuy rằng bây giờ không có ai nhìn thấy, thế nhưng Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình càng ngày càng không độc lập.
“Nhưng mà anh chỉ là muốn cưng chìu em. Lẽ nào ngay cả cơ hội này em cũng không muốn cho anh sao?” Thịnh Trình Việt lại lộ ra bộ dáng oan ức nhìn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên trực tiếp liếc anh. Bây giờ tại sao anh lại giống như một đứa bé dính người vậy chứ? Khi nói chuyện thực sự rất nghịch ngợm khiến người ta dở khóc dở cười.
“Dù sao bây giờ em cũng đã đến hòn đảo này rồi, em chỉ có thể đáp ứng nguyện vọng của anh thôi.” Thịnh Trình Việt bá đa͙σ nói bên tai Tiêu Mộc Diên.
“Nguyện vọng gì?” Tiêu Mộc Diên thật sự không biết rốt cuộc bên trong hồ lô của Thịnh Trình Việt bán thuốc gì.
Thịnh Trình Việt liền nặng nề ôm lấy cô nói: “Chính là em lại sinh cho anh một cặp sinh đôi nữa,chỉ như vậy mà thôi.”
“Không phải anh sẽ để em trên hòn đảo này giúp anh sinh con xong mới có thể trở về chứ?” Tiêu Mộc Diên giật mình, cằm cô cũng sắp rơi xuống đất rồi, không phải Thịnh Trình Việt này sẽ cố tình gây sự chứ?
“Đương nhiên không phải như vậy.” Thịnh Trình Việt đàng hoàng trịnh trọng nói.
Tiêu Mộc Diên nghe đến sau đó, cuối cùng coi như cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng hờ hững nói: “Vậy còn tốt.”
Mãi đến tận khi Thịnh Trình Việt nói thêm một câu nữa khiến cả người cô đều treo lơ lửng.
“Chờ sau khi xác định em mang thai, anh mới dẫn em trở về.” Thịnh Trình Việt thật giống là đang tuyên ba một quyết định trọng đại gì đó, Tiêu Mộc Diên cảm thấy cả người đều muốn chạy đi đâm đầu vào tường. Không nghĩ tới sáu bảy năm trước mình là công cụ mang thai hộ, cho đến bây giờ mình cũng vẫn là công cụ mang thai hộ nữa.
Lẽ nào công dụng của cô cũng chỉ là để nối dõi tông đường thôi sao? Không biết tại sao nghĩ tới đây, Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy cả người đều là rầu rĩ không vui. Cho nên cô liền không lên tiếng.
Thịnh Trình Việt rất nhanh đã nhận ra được sự khác lạ của cô, sau đó vội vàng lên tiếng mở miệng, la hét cô: “Thật ra em không cần lo lắng chuyện này.”
“Vậy anh phải làm thế nào xác định em để xác định em đã mang thai?” Trong lòng Tiêu Mộc Diên đúng là kêu khổ tới trời, ở nơi núi rừng hoang vắng này lấy đâu ra những thiết bị y tế kia chứ?
Thịnh Trình Việt thật giống như là quỷ nhìn ra được tiếng lòng của Tiêu Mộc Diên, anh mở miệng nói với cô: “Em yên tâm, chỉ cần anh nói một câu lập tức sẽ có vô số bác sĩ tới đây, chỉ cần em muốn, bao nhiêu bác sĩ cũng có, vì thế em không cần lo chuyện này.”
Tiêu Mộc Diên giật mình nhìn anh, không nghĩ tới anh lại biết được suy nghĩ trong lòng mình.