Tiêu Mộc Diên vẫn đang nghiên cứu bản thiết kế của mình.
Mà Thịnh Trình Việt thì lại ở bên cạnh hai tay chống cằm, ngây ngốc ngắm nhìn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn anh một cái.
Thịnh Trình Việt nhìn đồng hồn treo trên tường, kim giờ vừa lúc chỉ đến 7 giờ đúng.
“Xem xem, bây giờ đã là giờ tan làm rồi, em có nên cùng anh đi ăn một bữa không nhỉ?”
“Em vẫ chưa đói” Đang là giai đoạn quan trọng để sửa bản thiết kế, không thể bỏ cuộc giữa chừng. Ngón tay của Tiêu Mộc Diên vẫn đang bận rộn ȶᏂασ tác với chuột.
Thịnh Trình Việt đúng là hết cách với Diên Diên của anh rồi, nhưng anh vẫn còn chiêu khác. Nghĩ đến đây, khoé môi anh khẽ nhấc lên.
Thịnh Trình Việt sau khi vỗ tay một cái, bên ngoài đã có người bưng một loạt hộp cơm lên.
Anh hất hất tay, ý bảo người bê cơm lui ra ngoài.
Tiêu Mộc Diên vốn không thấy đói, nhưng mùi thức ăn thơm phức bay vào mũi, khiến cô bất giác phân tâm.
Lạ thật, ở đây sao lại có mùi hương thơm như vậy?
Lúc Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt một lần nữa, cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Thịnh Trình Việt đang vui vẻ mà mở những hộp cơm kia ra, Tiêu Mộc Diên cũng bị bữa cơm trước mắt doạ sợ, có tôm hùm, cua, gà luộc, còn có xương cá.
Khoa trương quá đi mất.
Không cần nói cũng biết đây là tác phẩm của Thịnh Trình Việt.
“Anh cho em hai lựa chọn, hoặc là anh đút cho em ăn, hoặc là em ngoan ngoãn cùng anh ăn xong cơm rồi sau đó làm việc tiếp. Nhưng anh thích lựa chọn đầu tiên hơn.” Đối phó với người phụ mữa này, anh có đầy cách. Thịnh Trình Việt lúc nói câu cuối thì cười xảo trá.
Tiêu Mộc Diên thật sự bị anh đánh bại rồi.
Nhưng nếu bụng đói rồi, thì ăn một chút cũng không sao.
“Đến đây, mau tới ăn, nếu không lát nữa đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon nữa.” Thịnh Trình Việt nhường ra một chỗ cho Tiêu Mộc Diên, sau đó gắp rất nhiều thức ăn vào bát cô: “em xem em liều mạng làm việc như thế, phải ăn nhiều mới tốt.”
Nhìn Thịnh Trình Việt vừa gắp thức ăn cho mình, vừa nói mãi chẳng dừng, Tiêu Mộc Diên không nhịn được cười: “Được rồi, anh đừng cằn nhằn nữa, em ăn là được chứ gì.”
“Anh?Cằn nhằn?”
Thịnh Trình Việt hơi khựng lại. Sao anh lại không phát hiện mình có cái tật này?
Ăn được hai miếng thịt, điện thoại của cả hai người đồng thời đổ chuông.
Hai người không hẹn mà cùng nhấc điện thoại lên nghe.
“Cái gì?” Cuối cùng cả hai lại đồng thanh phát ra một tiếng đầy kinh ngạc.
Ngay sau đó hai người lập tức đặt đũa xuống, mau chóng đến bệnh viện.
Trong bệnh viện.
Thịnh Thảo An nằm trên giường bệnh như đang trúng phải bùa yêu vậy.
Không ngờ người đàn ông lúc ấy sau khi đặt cô xuống, liền vội vã rời đi, cô không kịp cảm tạ anh hẳn hoi, thậm chí còn không kịp hỏi tên anh.
Không biết sau này còn có cơ hội gặp lại anh không?
Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên tức tốc chạy đến bệnh viện, tìm vào phòng bệnh của Thịnh Thảo An.
“Thịnh Thảo An, em sao rồi?” Tiêu Mộc Diên chạy đến ngồi bên giường của Thịnh Thảo An.
Thịnh Trình Việt cũng đứng sau Tiêu Mộc Diên.
“Em không sao, em không xảy ra chuyện gì cả” Thịnh Trình Việt lúc này bỗng cảm thấy Tiêu Mộc Diên có hơi lo lắng thái quá.
“Thật sự không có chuyện gì?” Tiêu Mộc Diên bán tín bán nghi mà nhìn Thịnh Thảo An. Bởi vì cô nhận được điện thoại, người trong điện thoại nói Thịnh Thảo An bị người ta ức hiếp, nên mới đưa vào viện kiểm tra, nhưng giờ nhìn kĩ lại Thịnh Thảo An, chỉ thấy cô mặc một bộ vest của đàn ông, rồi ngồi ngây ngốc ở đó khoé miệng vẫn giương lên cười.
Đây làm gì phải bị người ta ức hiếp. Nhìn giống như đang chìm trong tình yêu hơn.
“Hai người không phải đang làm kế hoạch sao?” Thịnh Thảo An nhớ lại chuyện này, nghiêm túc hỏi.
Tiêu Mộc Diên sau khi xác định Thịnh Thảo An không bị sao, cuối cùng cũng thở phào một hơi, sau đó nói: “Còn không phải là nhận được điện thoại nói em xảy ra chuyện sao, bọn chị liền bỏ lại công việc mà tới đây luôn.”
“Đều tại mấy bác sĩ đó, chuyện bé xé ra to, em đã nói em không sao rồi, cứ bắt phải báo cho người nhà biết mà đến.” Thịnh Thảo An hơi giận dỗi mà nói.
Thịnh Trình Việt vừa nhìn đã chú ý đến vết thương trên cổ Thịnh Thảo An, cùng với bộ vest mà cô mặc khư khư, anh ý thức được sự việc không hề đơn giản như vậy. Thế là anh nói bằng chất giọng lành lạnh: “Còn không mau khai ra sự thật đi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Thảo An vốn định nói vài câu qua loa cho xong, nhưng không ngờ lại bị hoả nhãn kim tinh của anh trai phát hiện. Nếu đã như vậy, cô chỉ đành kể lại sự việc từ đầu đến cuối.
“Nhưng may mà có người đàn ông đó cứu em. Thế nên em không bị sao hết.” Thịnh Thảo An nhớ lại người đó, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Thịnh Trình Việt trong lòng đầy thù hận, bàn tay nắm thành quyền.
“Vậy mà có kẻ dám động vào người của anh?”
“Anh đừng lo lắng, thật ra…” Thịnh Thảo An còn đang định nói tiếp, đã bắt gặp ánh mắt đáng sợ Thịnh Trình Việt nên không dám nữa.
“Ai bảo em chạy linh tinh làm gì?” Thịnh Trình Việt giận mắng Thịnh Thảo An.
“Em…” Thịnh Thảo An bỗng cảm thấy vô cùng tủi thân, nhưng không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống bộ vest trên người mình.
“Sau này anh sẽ để bảo tiêu riêng đi theo em.”
“Anh, thực ra không cần phiền vậy đâu…”
“Đây là mệnh lệnh.”
Xem ra sau này không thể thả Thịnh Thảo An tự do nữa. Thịnh Thảo An này thật đúng là biết gây họa.
“Nếu đã không bị thương, vậy thì mau trở về chuẩn bị cho cuộc thi quốc tế đi.
“Ồ.” Thịnh Thảo An làm gì còn chỗ nào phản kháng? Chỉ có thể cùng Tiêu Mộc Diên về công ty.
Thịnh Trình Việt đi ra ngoài hành lang, gọi một cuộc điện thoại.
“Giúp tôi tìm hai gã đó, chào hỏi hai gã đó cho cẩn thận.”
Dám cưỡi lên đầu lên cổ ông đây, đúng là sống rảnh rang quá rồi.
Trải qua một buổi tối cố gắng không ngừng, cuối cùng Tiêu Mộc Diên và Thịnh Thảo An đã thành công hoàn thành bản thiết kế.
Nhưng trong đầu Thịnh Thảo An lại nhớ lại hình ảnh lúc người đàn ông đó cứu mình.
“Thịnh Thảo An, em qua đây một chút, bản kế hoạch này…”
Thịnh Thảo An lúc này nghĩ đông nghĩ tây, quá nhập tâm rồi.
Tiêu Mộc Diên vẫy vẫy tay trước mắt cô, Thịnh Thảo An vẫn không có phản ứng gì, cuối cùng cô chỉ đành đẩy vai Thịnh Thảo An một cái.