“Anh cười gì?” Tiêu Mộc Diên quay người lại, không chút thương tiếc đấm vào lồng ngực Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt một tay nắm trọn lấy bàn tay Tiêu Mộc Diên: “Xin lỗi, anh quên mất ngày khám thai của em.”
Mắt Tiêu Mộc Diên mở to ra chút, cho dù là trong bóng tối, cô cảm giác vẫn có thể nhìn thấy được đôi mắt đó của Thịnh Trình Việt, cô dường như có thể tưởng tượng được trong đôi mắt đó chứa đựng những gì, vẻ mặt ra sao.
“Ngày mai, chúng ta nhau đi nhé.”
“Ừm.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tiêu Mộc Diên cười đồng ý, rồi ngả đầu vào ngực Thịnh Trình Việt, cảm nhận hơi thở của anh.
Trong suốt khoảng thời vừa qua, đây là lần đầu tiên nụ cười của Tiêu Mộc Diên chân thành như vậy.
Cô dường như có thể chấp nhận tất cả những suy nghĩ vớ vẩn trước đây ở trong đầu cô, đối với những gì của anh cô không hỏi, cũng không tính toán thêm nữa.
Nhưng, ngay lúc họ đã chuẩn bị xong xe, điện thoại Thịnh Trình Việt đột nhiên vang lên.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên trỗi lên dự cảm không lành.
Quả nhiên, sau khi Thịnh Trình Việt nghe điện thoại xong, liền liên tục xin lỗi cô: “Xin lỗi, xin lỗi em, công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, anh phải đi giải quyết một chút. Em chờ anh một lát, anh sẽ giải quyết nhanh thôi.”
“Ừm.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể trả lời như vậy.
Thời tiết hôm nay không tệ, mặt trời chiếu rọi. Cô ngồi trong xe, thấy hơi khó thở.
“Phu nhân, chúng ta ở đây chờ ông chủ tan làm sao?” Tài xế ŧıểυ Ngô hỏi.
Bọn họ đang ở trước cửa Thịnh Thị, vừa nãy cô và Thịnh Trình Việt cũng tới. Thịnh Trình Việt đã đi vào trong mấy tiếng đồng hồ rồi, cũng không thấy có dấu hiệu đi ra.
Tiêu Mộc Diên đang nghĩ có nên tiếp tục đợi không, lời hứa của Thịnh Trình Việt nói với cô trước giờ không bao giờ là giả, anh nói sẽ quay lại với cô, vậy thì nhất định sẽ quay về với cô.
Nhưng, cô nhìn thấy dáng người rất quen thuộc ở phía cửa ra vào.
Người con gái đó trang điểm lộng lẫy, quần áo trendy, chỉ là...có hơi thiếu vải một chút.
Bộ quần áo đó là kiểu mới ra vào tuần thời trang, chỉ là thời tiết bên đó tốt hơn nhiều so với thời tiết ở đây.
Tô Anh và các nhân viên của Thịnh Thị chào hỏi cô ấy, có vẻ khá thân quen. Tiêu Mộc Diên hỏi tài xế ŧıểυ Ngô: “Anh có biết cô ấy không?”
Nhìn người Tiêu Mộc Diên chỉ, ŧıểυ Ngô gật đầu: “Biết, cô gái này dạo gần đây thường xuyên ra vào Thịnh Thị, hình như toàn là đến tìm ông chủ, nghe nói là có hợp tác gì đó cần bàn.”
“Thường xuyên đến đây sao?”
“Đúng vậy! Sao vậy phu nhân?” ŧıểυ Ngô hỏi, không biết có phải là mình đã nói sai điều gì không, có khiến cô giận không.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ, cái tên Thịnh Trình Việt này bao giờ mới ra vậy!”
“...” ŧıểυ Ngô uống một ngụm nước, hóa ra Tiêu Mộc Diên nhìn dịu dàng là vậy, đối xử với ông chủ bọn họ...anh có thể chắc chắn rằng, ông chủ của anh là một người bị vợ quản rất nghiêm.
Tô Anh không biết tại sao lại từ trong đi ra, cô nhìn trước nhìn sau, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở nơi xe của Tiêu Mộc Diên đang đỗ.
Tiêu Mộc Diên cũng cảm nhận được cái nhìn của Tô Anh, có chút cố ý...khiêu khích. Nhưng cô không nghĩ rằng cô ấy có thể nhìn ra được chỗ đỗ xe khuất như thế này của họ.
Tô Anh không đi đến chỗ khác, vẫn cứ luôn đợi ở trước cổng, đợi khoảng mấy phút sau, Thịnh Trình Việt cũng tới cổng.
Tô Anh vui vẻ khoác tay Thịnh Trình Việt, nói gì đó với anh.
Chỗ cô đang đỗ bây giờ cách họ hơi xa, cô không nhìn rõ biểu cảm của Thịnh Trình Việt, và khẩu hình miệng của họ.
“Tôi từng nghe cô gái này nói ở trong công ty, nói sẽ có một ngày cô ta trở thành Thịnh phu nhân, khi đó tôi nghĩ nhà họ Thịnh không phải chỉ có ông chủ là con trai thôi sao? Nhưng ông chủ đã kết hôn rồi mà! Hóa ra, cô gái này muốn thu hút sự chú ý của ông chủ.” ŧıểυ Ngô nói những gì trong lòng đang nghĩ, chợt nhớ ra Tiêu Mộc Diên vẫn đang ngồi ở phía sau, anh nói: “Phu nhân, xin lỗi, đây đều là tôi tự suy đoán mà thôi. Cho dù cô gái đấy có ý gì với ông chủ, nhưng trong mắt ông chủ chắc chắn chỉ có mình phu nhân.”
ŧıểυ Ngô định quay đầu lại giải thích với Tiêu Mộc Diên, nhưng phát hiện ra ánh mắt cô chỉ hướng về duy nhất một phía, hơn nữa ngọn lửa trong mắt cô suýt chút nữa đốt cháy anh.
ŧıểυ Ngô không giải thích nữa, quay người lại, nhìn về phía Thịnh Trình Việt và Tô Anh, anh trợn chừng mắt,
Nhìn bọn họ từ góc nhìn này, Thịnh Trình Việt đang ôm Tô Anh, còn hôn thắm thiết cô ta nữa.
“Lái xe đi!” Tiêu Mộc Diên gằn lên.
“Phu nhân, chắc chắn là chúng ta nhìn nhầm thôi, ông chủ không phải là người như vậy.” Tiêu Ngô giải thích.
“Lái xe!” Tiêu Mộc Diên chỉ lặp lại hai chữ.
ŧıểυ Ngô vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Tiêu Mộc Diên chặn lại, anh lặng lẽ im lặng, sau đó lái xe hướng về phía bệnh viện.
Tiêu Mộc Diên cắn môi, cô nhẫn nhịn, không được khóc.
“Cô làm cái gì vậy!” Thịnh Trình Việt không thương hoa tiếc ngọc đẩy Tô Anh ra,
Tô Anh bị đẩy mạnh xuống đất, chỉ cảm thấy mông đau ê ẩm.
“Em mới là người nên hỏi anh là anh làm gì ý! Anh không biết em là con gái à! Anh không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc sao?
“Tôi thấy cô không đấng để tôi phải thương tiếc.” Mắt Thịnh Trình Việt mang nét chán ghét, anh thực sự rất ghét người phụ nữ này.
Tô Anh đương nhiên cũng nhìn thấy, trái tim cô có chút tổn thương, nhưng nghĩ tới người bạn tốt Trương Nhi, phút chốc cô lại lấy lại được tự tin.
Trương Nhi khi đó nói: “Cậu bây giờ đi cướp anh ta về, anh ta đương nhiên sẽ tức giận. Bởi vì đàn ông đều thích đi săn, đối với những phụ nữ quá bám vào đàn ông họ sẽ không thấy thú vị. Nhưng, cậu chỉ cần bám dính lấy anh ta một khoảng thời gian, cho anh thấy rõ sự hiện diện của cậu, rồi đột nhiên các xa anh ta vào một thời điểm nào đó, anh ta tự nhiên sẽ sa lưới thôi.”
Cô bây giờ đang tiến hành giai đoạn đầu tiên, phải bám lấy anh, khiến anh quen với sự tồn tại của cô.
Tô Anh bĩu môi, mắt sáng lên: “Chỉ là em thích anh mà thôi, em sai sao!”
Không phải nói yêu ai đó đều không có tội sao?
Thịnh Trình Việt không muốn phí lời với người phụ nữ này, rõ ràng là lãng phí thời gian của anh. Anh không trả lời, cứ thế đi qua cô ta.
Vừa nãy, anh khó khăn lắm mới kết thúc được một đơn hàng khó nhằn đem đi xuất khẩu, kết quả lại gặp phải một quả bom.
Quả bom này còn muốn kéo tay anh xuống, đương nhiên là anh đã rút ra. Nhưng vừa rồi cô ta đột nhiên xông tới ôm lấy anh, nếu như không phải anh né kịp thời, chỉ sợ môi anh cũng bị cô ta chạm vào rồi.
Đây đâu phải con gái, cứ giống như quả phụ chưa gặp đàn ông không bằng.
Đương nhiên, suy nghĩ của Tô Anh và Thịnh Trình Việt không giống nhau, cô tưởng rằng tiếng hét vừa rồi của cô vô cùng có tác dụng, vì Thịnh Trình Việt không trả lời, anh nhất định đã có chút rung động bởi lời cô nói. Tiếp theo, cô phải cố gắng hơn.
Thịnh Trình Việt đi rất xa mới tới chỗ ŧıểυ Ngô vừa đỗ xe lúc nãy nhưng lại không nhìn thấy xe đâu...
Anh nói nhỏ “Xong rồi”, sau đó rất nhanh chạy về phía công ty.